Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 941: Trong vạn chọn một tuyển chọn (length: 7877)

Trên bờ biển Tây Hải của đại lục Thanh Châu, trời cao biển rộng, sóng biếc nhấp nhô trên mặt biển, vô số bọt nước đuổi nhau, vỗ vào bờ rồi tan thành bọt trắng.
Dưới những hàng dừa cao vút là dải cát vàng trải dài vô tận.
Sóng biển xô vào bờ mang theo vô số đá cuội, dưới ánh mặt trời chúng lấp lánh như vô vàn viên trân châu. Bãi cát lớn nhất ở bờ Tây Hải được gọi là Bãi Trân Châu cũng chính vì vậy. Vài con cua ký sinh chậm chạp bò trên bãi cát.
Bỗng có hai cơn "lốc nhỏ" kéo đến.
"Oa, đây là biển à."
"Gâu gâu ~"
Một bé loli đáng yêu lanh lợi và một chú cún nhỏ dễ thương trông thấy biển xanh mênh mông xinh đẹp thì vô cùng kích động.
Hai sinh vật nhỏ này từ khi sinh ra đã sống ở vùng đất liền không có biển, lần đầu nhìn thấy đại dương thật sự nên vô cùng ngạc nhiên và vui sướng.
Một người một thú chơi đùa trên bờ cát quên cả trời đất.
Không xa đó, có một thiếu nữ mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, đôi mắt như hai vầng trăng non, trông rất linh lợi.
Phía sau nàng là một cỗ xe ngựa.
Nhìn đoàn người này có vẻ mệt mỏi sau một quãng đường dài, rõ ràng là đã lên đường mấy ngày liền để đến được Bãi Trân Châu.
Những ngư dân đang phơi lưới trên bãi cát nhìn thấy mấy cô bé lạ mặt vừa nhìn đã biết từ nơi khác đến, cũng không khỏi tò mò, trong lòng thầm thì, không biết là nhà ai mà lại yên tâm để lũ trẻ con chạy nhảy lung tung như vậy.
Lúc này, từ trong chiếc giỏ trúc cao quá nửa người sau lưng thiếu nữ, một cái đầu nhỏ ló ra.
Đó là một bé con mũm mĩm đáng yêu, giờ phút này bé vừa mới tỉnh giấc không lâu.
Việc đầu tiên khi tỉnh lại của bé là dùng bàn tay nhỏ bé túm lấy tóc thiếu nữ.
"Tiểu Đế Sân, ta đã nói rất nhiều lần rồi, không được giật tóc ta."
Diệp Lăng Nguyệt bực mình.
Đoàn người này không ai khác chính là Diệp Lăng Nguyệt và những người khác.
Họ đã mất hơn nửa tháng để vượt qua phần bụng của đại lục giá lạnh khắc nghiệt mùa đông, đến bờ biển Tây Hải nóng ẩm bức bối quanh năm.
Diệp Lăng Nguyệt uống Phong Cốt Đan, dung mạo có chút thay đổi, bản thân nàng thấy cũng không tệ, nhưng không biết Tiểu Đế Sân bị làm sao, hắn có vẻ không hài lòng với dáng vẻ nhỏ hơn một chút của Diệp Lăng Nguyệt.
Cách mà hắn biểu lộ sự không hài lòng rất đơn giản, đó là giống như những cậu bé tinh nghịch thích trêu ghẹo các bé gái, túm lấy tóc Diệp Lăng Nguyệt.
Mãi một lúc, dỗ cho Tiểu Đế Sân ăn uống, bé con mới chịu ngủ ngon giấc.
Diệp Lăng Nguyệt tìm một ngư dân để hỏi thăm chuyện Cô Nguyệt Hải chiêu mộ đệ tử.
"À, ngươi nói những tiên nhân ở giữa biển khơi sao?"
Ngư dân nghe vậy, trên khuôn mặt đen sạm lộ ra nụ cười tươi rói.
Anh ta rất nhiệt tình chỉ về phía biển.
"Các tiên nhân sống ở sâu trong biển, vào cuối tháng hai đầu tháng ba hàng năm, sẽ có tiên nhân lập điểm báo danh ở cửa thôn, chỉ những người đủ tư cách mới có thể lên thuyền của tiên nhân đến trung tâm biển khơi học công phu."
Ngư dân địa phương rất thuần phác, phần lớn họ là những người bình thường không hiểu nguyên lực và tinh thần lực, theo họ nghĩ, những đệ tử và trưởng lão của Cô Nguyệt Hải có thể bay lượn trên không, đi xa hàng trăm hàng ngàn mét trong chớp mắt đều là tiên nhân.
Diệp Lăng Nguyệt còn nghe được, đợt này, có không ít người đều đến Bãi Trân Châu.
Nàng gặp may mắn, đến đúng vào đầu tháng ba, cách hạn cuối tuyển chọn của Cô Nguyệt Hải năm nay còn ba ngày.
Theo chỉ dẫn của ngư dân, Diệp Lăng Nguyệt đi dọc theo bãi cát về phía trước.
Gần một tảng đá ngầm màu nâu đen lớn, nàng nhìn thấy một đám đông người chen chúc nhau.
Trong đám người, có một bà lão tóc bạc.
Bà lão trông chừng năm sáu mươi tuổi, nhưng đôi mắt trải qua nhiều gian truân lộ ra rằng tuổi thật của bà vượt xa vẻ bề ngoài.
Không giống với những bậc trưởng lão luyện võ bình thường, bà lão có tứ chi thon dài, ánh mắt thu vào trong, hơi thở như có như không, rõ ràng không phải người luyện võ tầm thường, hẳn là một nhân vật có tu vi tinh thần lực rất cao, đạt tới cấp bậc Phương Tôn trở lên.
Bên cạnh bà lão đứng vài đệ tử nam nữ chắp tay, phần lớn họ khoảng mười tám mười chín tuổi, trên người đeo các loại linh khí, quanh thân tràn ngập dao động nguyên lực mạnh mẽ.
"Chậc chậc, tất cả đều là linh khí địa giai thượng phẩm, hơn nữa những người này tu vi đều đạt tới Luân Hồi cảnh ba bốn đạo."
Diệp Lăng Nguyệt vừa nhìn thoáng qua liền kinh hãi.
Nàng vốn nghĩ rằng với thực lực Thiên Địa Kiếp giai nhị trọng (tương đương với Luân Hồi cảnh đạo thứ ba) hiện tại của mình, sau khi dùng Phong Cốt Đan, ở Cô Nguyệt Hải cũng không tính là yếu.
Nhưng hôm nay vừa thấy, nàng đã hoàn toàn sai rồi.
Người đến chủ trì buổi tuyển chọn lần này rõ ràng chỉ là bà lão tóc bạc, những đệ tử bên cạnh bà ấy tối đa cũng chỉ là ngoại môn của Cô Nguyệt Hải, tức đệ tử của Hải Tinh Đảo.
Mà thực lực của đệ tử ngoại môn thông thường cũng chỉ kém Dao Trì Tiên Tạ Nhạc Mai một chút, Cô Nguyệt Hải không hổ là tông môn mạnh nhất trong ba tông.
Diệp Lăng Nguyệt không khỏi trở nên nghiêm túc hơn, thu lại sự coi thường Cô Nguyệt Hải trước đây.
Những người vây quanh bà lão tóc bạc có cả nam cả nữ, người lớn có người còn trẻ, một phần trong đó đến tham gia tuyển chọn, phần còn lại là người nhà đi cùng những thanh niên đó đến đây, giăng đầy cờ phướn mang hy vọng con thành rồng cháu thành phượng.
Là tông môn lớn nhất của đại lục Thanh Châu, vô số người muốn vỡ đầu cũng muốn được vào Cô Nguyệt Hải.
Việc báo danh đã bắt đầu hơn hai mươi ngày, những ngày cuối cùng này, mỗi ngày có mấy trăm người đến báo danh, đủ thấy mức độ hot của cuộc tuyển chọn hàng năm của Cô Nguyệt Hải.
Diệp Lăng Nguyệt cõng Tiểu Đế Sân đi về phía trước vài bước.
Trong đó một cặp hai cha con đang tranh cãi đỏ mặt tía tai với bà lão tóc bạc.
"Ngươi nói tư chất con ta quá kém, không xứng gia nhập Cô Nguyệt Hải? Mù mắt chó nhà ngươi, con trai ta là tiểu thiên tài có thiên phú cao nhất quận Amano, Luân Hồi ba đạo. Nó không xứng gia nhập Cô Nguyệt Hải, vậy ai mới có tư cách gia nhập? Ta thấy chắc chắn có gian lận, ta nghe nói rõ ràng, hôm qua còn có một người Luân Hồi nhị đạo được thông qua, gia nhập Cô Nguyệt Hải. Hiện tại con ta đến sơ tuyển cũng không qua được, ngươi liền nói không đủ tư cách. Ta thấy các ngươi rõ ràng nhận hối lộ của người khác, làm việc thiên vị!"
Người đang nói là một nam tử ăn mặc như quý tộc, sau lưng hắn còn có hơn mười thị vệ.
Bên cạnh nam tử là một thiếu niên khí thế hiên ngang, nguyên lực quanh thân thiếu niên này không kém, hơn nữa mày kiếm mắt sáng, trông khá tuấn tú, có điều cái mũi vểnh lên trời, vừa nhìn đã biết là kẻ ngạo mạn.
Mười ba tuổi chưa tới, mà đã đạt đến tu vi Luân Hồi ba đạo?
Tu vi như vậy mà còn không đủ gia nhập Cô Nguyệt Hải.
Ai nấy trước khi đến đây đều biết cuộc tuyển chọn của Cô Nguyệt Hải rất khó, chọn một trong vạn người, nhưng không ai ngờ cuộc tuyển chọn lại khắt khe như vậy.
Luân Hồi nhị đạo có thể gia nhập, Luân Hồi tam đạo lại không thể gia nhập, lẽ nào Cô Nguyệt Hải lại bất công đến vậy?
Bị nam tử đó làm ồn ào, mọi người xung quanh xôn xao.
Một vài thanh niên thiếu nữ thực lực không bằng Luân Hồi ba đạo cũng bắt đầu nản lòng.
Có vài người thích nhiều chuyện thì nhân cơ hội gây rối.
Ngay lúc này, bà lão tóc bạc chợt cười lạnh một tiếng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận