Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 21: Sử thượng người thứ ba (length: 7922)

Chương 21: Người thứ ba trong lịch sử
Bên trong Võ Các của Diệp gia, cất giữ các loại võ học cơ bản mà người nhà họ Diệp nhiều đời thu thập, cải tiến mà có được.
Chỉ có ba người đứng đầu trong tộc Diệp, hoặc là người lập công lớn, mới được phép tiến vào Võ Các.
Võ Các nằm ở nam trang được phòng thủ nghiêm ngặt, trước kia “ngốc nữ” Diệp Lăng Nguyệt, căn bản liền vùng này cũng không dám đến gần.
“Cha, ta đem Lăng Nguyệt mang đến rồi.” Người trông coi võ đường đời này là cha của Diệp Ngân Sương, Nhị cữu của Diệp Lăng Nguyệt, Diệp Hoàng Thụ.
Diệp Hoàng Thụ và Diệp Hoàng Thành tuy là huynh đệ, tính tình hai người lại không giống nhau mấy, Diệp Hoàng Thụ không thích kinh doanh, làm người ngay thẳng đáng tin cậy, Diệp Cô liền giao cho hắn trông coi nơi trọng yếu của Diệp gia là Võ Các.
Diệp Lăng Nguyệt đánh giá Nhị cữu của nàng, Nhị cữu rất giống Diệp Ngân Sương, hai người đều mặt tròn, chỉ là trên người Diệp Hoàng Thụ, ẩn ẩn có một luồng khí tức lăng lệ.
Có thể trông coi nơi quan trọng như Võ Các, tu vi của Diệp Hoàng Thụ tuyệt đối không yếu.
“Nhị cữu.” Diệp Lăng Nguyệt lên tiếng gọi, ngoại trừ cha con Diệp Hoàng Thành ra, mấy vị cữu cữu khác của Diệp Lăng Nguyệt đối với hai mẹ con nàng cũng xem như không tệ.
“Đến rồi.” Diệp Hoàng Thụ nhìn Diệp Lăng Nguyệt thêm một chút.
Diệp Hoàng Thụ vẫn luôn không nhìn kỹ “ngốc nữ” Tam muội nhà mình, hôm nay nhìn lại, Diệp Lăng Nguyệt sau khi hết ngốc, tuy trên mặt vẫn còn vài phần ngây thơ, nhưng lông mày, mũi, môi, ngũ quan không chỗ nào không khéo đoạt tạo hóa.
Mới nhỏ như vậy, liền có vẻ đẹp làm người ta kinh tâm động phách này, sau khi lớn lên, nhất định là tuyệt sắc giai nhân.
Diệp Hoàng Thụ không khỏi nghĩ đến Diệp Hoàng Ngọc, Tam muội năm đó, Diệp Hoàng Ngọc cũng đã từng như vậy, khi đó nàng trẻ tuổi nóng tính, dung mạo vô song, lại trêu chọc phải người không nên trêu chọc, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm.
“Lăng Nguyệt, biểu hiện của ngươi tại tộc tỷ rất tốt, ta hỏi ngươi, vì sao ngươi cuối cùng không có khiêu chiến người thứ nhất là Diệp Thánh.” Hôm đó Diệp Hoàng Thụ tuy không đi xem tộc tỷ, nhưng theo miệng con gái biết được quá trình thi đấu.
Diệp Lăng Nguyệt vào cuối cùng, vẫn còn cơ hội khiêu chiến người thứ nhất là Diệp Thánh, nhưng nàng lại từ bỏ cơ hội này.
“Diệp Thánh là con trai của Đại cữu, hắn lớn hơn ta ba tuổi, đã là võ giả luyện thể thất trọng, ta lúc này không phải là đối thủ của hắn.” Diệp Lăng Nguyệt nghĩ một lát, thong thả đáp.
Người thứ nhất có thể vào Võ Các, người thứ ba cũng vào Võ Các, nàng đắc tội cha con Diệp Thanh, cũng không thể đem cả cháu đích tôn cũng đắc tội luôn.
Thật là một đứa trẻ thông minh!
Diệp Hoàng Thụ giật mình, một câu ngắn ngủi này của Diệp Lăng Nguyệt, nhưng nói rõ ra không ít đạo lý.
Diệp Thánh là đích tôn của Diệp gia, thân phận của hắn và Diệp Thanh tự nhiên là khác nhau.
Trước mắt không phải là đối thủ của hắn, không có nghĩa là tương lai không phải, đứa trẻ này, cũng biết mình bây giờ đang ăn nhờ ở đậu, nhưng trong cốt cách của nàng, lại có một sự ngạo nghễ không thua bất kỳ ai.
Kẻ này tương lai ắt thành đại khí, con gái mình so với Diệp Lăng Nguyệt còn lớn hơn một tuổi, nhưng bàn về mưu lược tài trí, lại không sánh bằng một thành của nàng.
Diệp Hoàng Thụ không khỏi thầm may mắn, cũng may trước đây hắn không cản trở con gái kết giao với Diệp Lăng Nguyệt.
“Quy tắc của Võ Các, là sau khi đạt đến luyện thể tam trọng, mới có thể tiến vào, trước kia ngươi chưa kiểm tra nguyên lực, trước khi vào Võ Các, vẫn cần đo lường một chút.” Diệp Hoàng Thụ nói xong, dẫn Diệp Lăng Nguyệt tới trước một bia đá nguyên lực phía trước cửa Võ Các.
Trên bia nguyên lực, khắc các số “Một” đến “Chín”, lần lượt tượng trưng cho luyện thể nhất trọng đến luyện thể cửu trọng, vượt qua “Chín” thì là võ giả hậu thiên.
Diệp Lăng Nguyệt trước kia vì là ngốc nữ, vẫn luôn không có tham gia kiểm tra bia nguyên lực, nàng theo lời Diệp Hoàng Thụ, một quyền đánh vào bia nguyên lực.
Trên bia nguyên lực, nguyên lực như một mũi tên, dưới con mắt chăm chú của Diệp Hoàng Thụ, thoáng cái vọt đến vị trí luyện thể tam trọng.
Diệp Hoàng Thụ vừa định nói “có thể”, nào ngờ, nguyên lực trên bia đá còn chưa tan, lại chạy lên phía trước hai vị, mãi đến vị trí luyện thể “Năm” mới dừng lại.
“Luyện thể ngũ trọng, Lăng Nguyệt, ngươi đã là luyện thể ngũ trọng?” Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Diệp Hoàng Thụ rất khó tin tưởng, Diệp Lăng Nguyệt mới mười ba tuổi, lại có thể đạt đến luyện thể ngũ trọng.
Sao tin tức hắn nhận được lại nói Diệp Lăng Nguyệt chỉ là luyện thể tứ trọng.
“Ta mới vừa đột phá trong lúc tu luyện trên núi, Nhị cữu, kiểm tra xong rồi, ta có thể vào không?” Diệp Lăng Nguyệt giải thích một câu.
“Đương nhiên, Võ Các chia làm ba tầng, tầng thứ nhất là các võ học cơ sở không có phẩm cấp, bao gồm một ít công phu quyền cước. Tầng thứ hai là võ học cửu lưu, tầng thứ ba chỉ có gia chủ Diệp gia và mấy vị trưởng lão mới có thể tiến vào. Nhớ kỹ, không được tham lam, chỉ được chọn một loại, nếu không gia quy xử trí.” Diệp Hoàng Thụ nhắc nhở Diệp Lăng Nguyệt một câu, nhìn nàng đi vào Võ Các.
“Tam muội có con gái như vậy, cũng là vạn hạnh trong bất hạnh, chỉ tiếc thương thế trên người Tam muội...” Diệp Hoàng Thành thở dài, trong nhất thời, đúng là nhìn bóng lưng Diệp Lăng Nguyệt mà xuất thần suy nghĩ.
Đợi đến sau khi Diệp Lăng Nguyệt vào Võ Các, Diệp Hoàng Thụ mới nhớ tới cái gì, lập tức phái người chạy đến đại trạch của Diệp gia.
“Cái gì? Diệp Lăng Nguyệt đã đột phá luyện thể ngũ trọng rồi?” Tin tức này, làm cho những người liên quan bên trong Diệp Cô đều sợ hãi không thôi.
“Thiên chân vạn xác, Nhị gia đã dùng bia nguyên lực đo rồi.” Tên người hầu kia bẩm báo.
Ở Diệp gia, số võ giả đạt tới luyện thể ngũ trọng, nhiều nhất không quá ba mươi người.
Mà những người này, mười ba tuổi liền có thể đột phá luyện thể ngũ trọng, chỉ có ba người, Diệp Lăng Nguyệt là người thứ ba, Diệp Lưu Vân tỷ tỷ của Diệp Thanh là người thứ hai, còn Diệp Hoàng Ngọc mẹ của Diệp Lăng Nguyệt là người thứ nhất.
Nhưng mà, Diệp Lăng Nguyệt và Diệp Hoàng Ngọc khác nhau, nàng luyện võ chưa đến một năm, chính xác mà nói, là chưa đến ba tháng.
“Truyền tin xuống, hôm nay sẽ cho người ở bắc trang dọn ra ngoài, đến ở đông trang.” Diệp Cô mở miệng nói.
Năm đó, Diệp Hoàng Ngọc trở mặt với Diệp Cô, dẫn theo con gái đến ở bắc trang, ở một cái là mười năm.
Hiện giờ, hai mẹ con nàng chuyển về đông trang, cũng mang ý nghĩa, việc Diệp Cô chính thức tha thứ cho Diệp Hoàng Ngọc, bất quá là một bước ngắn.
Nghĩ đến, năm đó, những ngày tháng Diệp Hoàng Ngọc được coi trọng nhất kia, phong quang thậm chí còn lấn át cả mọi người Diệp gia, Diệp Hoàng Thành nghiến răng, trong lòng căm hận vô cùng.
“Phụ thân, Diệp Lăng Nguyệt đã đột phá luyện thể ngũ trọng, dựa theo gia quy Diệp gia, nàng cũng đã mười ba tuổi rồi, cũng nên tham dự vào việc của gia tộc.” Trưởng tử Diệp gia Diệp Hoàng Vân bước lên phía trước đề nghị.
Nam nữ võ giả Đại Chu, nam nữ chỉ cần tròn mười ba tuổi sau khi bó tóc, đều có thể tòng quân, buôn bán, đối xử bình đẳng.
Luyện thể ngũ trọng, cũng xem như trụ cột vững chắc của Diệp gia, tương lai nhất định phải gánh vác trách nhiệm của gia tộc.
Diệp Cô đã tiếp nhận hai mẹ con Diệp Hoàng Ngọc, Diệp Lăng Nguyệt là con cháu bản gia của Diệp gia, nàng càng sớm tiếp xúc sự vụ của gia tộc càng tốt.
“Cũng tốt, lát nữa chờ Lăng Nguyệt từ Võ Các về sau, liền phái người nói với nàng một tiếng. Hoàng Vân, con đi nói với Hoàng Ngọc một tiếng, để Lăng Nguyệt ngày mai bắt đầu, không cần đến võ quán nữa, đến khu vực thạch phường đi dạo, tiếp xúc chút chuyện làm ăn của bản gia.” Diệp Cô nghĩ ngợi, đồng ý.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận