Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 267: Giải kiếm trì, đáng sợ thái ất cầu thang (length: 7960)

An Mẫn Hà, người đang quay cuồng trong vòng xoáy của sự trả thù, hoàn toàn không nghĩ đến việc nuốt linh hạch của linh thú sẽ gây ra hậu quả gì cho con người.
Viên linh hạch lăn vào bụng nàng.
An Mẫn Hà cảm thấy bên trong phủ tạng như có thêm một ngọn lửa hừng hực.
Nguyên lực cuồng bạo trên người Bích Mục Thạch Thú như vô số lưỡi dao, cắt xé nát phủ tạng của nàng.
Tứ chi của nàng, chiếc võ bào hoa lệ bị làn da thô ráp làm nổ tung, tứ chi thon thả cũng trở nên cường tráng.
Tóc dài ra từng chút một, ở vị trí giữa trán nàng mọc ra con mắt thứ ba.
"Ta... Ta sao lại..."
An Mẫn Hà cảm thấy ý thức của mình dần dần bị thôn tính.
Từng mảnh ký ức vỡ vụn chui vào đầu nàng.
Đầu óc nàng như bị rót vào một đoạn ký ức không thuộc về mình.
Đó là ký ức của vị trưởng lão bị giam cầm mấy năm trong thạch thất này, mỗi giây phút đều khao khát rời khỏi.
"Thái Ất Phệ Thú Quyết", một loại công pháp thiên tài, tại sao lại vì sự chèn ép của chưởng môn mà mãi mãi không thấy ánh mặt trời?
Những người kia rõ ràng là đang ghen tị với thiên phú của hắn.
Hắn mới là người mạnh nhất của Thái Ất phái.
Ôm ý nghĩ điên cuồng đó, viên linh hạch của Bích Mục Thạch Thú đã bị phong ấn trong người vị trưởng lão kia rốt cuộc được kích hoạt, cho đến khi vị trưởng lão đó hoàn toàn biến thành một con Bích Mục Thạch Thú.
Nó xông ra thạch thất, như một con hung thú mất kiểm soát, gặp người là giết, ép buộc những đệ tử không chịu khuất phục đi theo nó, thôn phệ linh hạch của Bích Mục Thạch Thú.
Giống như một trận ôn dịch đáng sợ, trong thời gian ngắn ngủi một ngày một đêm, vô số người hoặc là hóa đá, hoặc là mất đi lý trí, trở thành dã thú.
Thái Ất phái vốn hưng thịnh một thời, biến thành nơi tụ tập của Bích Mục Thạch Thú.
Bất đắc dĩ, chưởng môn Thái Ất phái khởi động sát khí trấn phái, trong một đêm, máu chảy thành sông.
Đại trận trấn phái khởi động, phong ấn vĩnh viễn tông môn cổ xưa mạnh mẽ vô song này.
Cho đến... cho đến khi bản đồ bí cảnh Thái Ất xuất hiện, do lục đại thế lực liên hợp, bí cảnh Thái Ất mới quay trở lại tầm mắt của mọi người.
Đó là ký ức của con Bích Mục Thạch Thú, cũng là tia ký ức cuối cùng trước khi vị trưởng lão đó hóa thú điên cuồng.
Đó cũng là chân tướng của Thái Ất Phệ Thú Quyết, người thôn phệ thú hạch có thể đạt được thể chất đáng sợ và võ học cường hoành của linh thú, nhưng đổi lại, bọn họ sẽ mất đi lý trí của một con người.
"Phụ thân... Phượng Vương... Cô..."
Sự hối hận đã muộn, An Mẫn Hà như một con Bích Mục Thú, quỳ gối xuống đất, cho đến khi hình dáng người hoàn toàn biến mất, triệt để biến thành Bích Mục Thạch Thú.
Thù hận, thù hận, lòng hận thù vô tận với loài người, muốn giết sạch những kẻ xâm nhập Thái Ất phái.
Trong đôi mắt màu xanh biếc, một tầng huyết sắc lan ra.
Phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ, một lượng lớn Bích Mục Thạch Thú như thủy triều xông tới, chúng lao về phía cổng Thái Ất phái.
Những kẻ xâm nhập, cuối cùng sẽ phải chết.
Bạc Tình và Diệp Lăng Nguyệt đi không lâu thì Hỏa Diễm lão ẩu và Hạ lão đại cũng đến nơi.
Mọi người nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau lại tiếp tục đi tiếp.
Trên đường, họ gặp người của Khai Cương vương phủ và Thái tử Hoành.
An Quốc tìm kiếm suốt một đêm mà không thấy con gái, hắn biết, con gái mình đã lành ít dữ nhiều.
Khi nhìn thấy người của Ngự Hỏa tông đã hại con gái mình, cùng với Bạc Tình, Diệp Lăng Nguyệt, ánh mắt An Quốc như rắn độc.
Rừng rậm dần biến mất, phía trước xuất hiện sơn môn của một môn phái, sơn môn được làm bằng đá thanh mài nhẵn, cầu thang đá có tới hàng ngàn bậc.
Mặc dù Thái Ất phái đã bị hủy diệt hàng trăm ngàn năm, nhưng bậc thang đá được gọi là “thang đá Thái Ất” lại không dính chút bụi trần nào, không hề lưu lại dấu vết năm tháng.
Dưới chân núi là một cái ao, bên cạnh có bia đá, trên bia viết: Giải kiếm trì.
Là đại môn phái thời thượng cổ, những người ngoài hay khách đến thăm, khi tới sơn môn Thái Ất phái, đều phải bỏ vũ khí, sau khi xuống núi mới có thể nhận lại.
Trần Thác, con trai Khai Cương Vương liếc nhìn Giải kiếm trì trong suốt, hừ mũi cười khẩy, rồi sải bước lên bậc thang sơn môn.
Thái tử Hoành cũng ngạo nghễ, long hành hổ bộ, trực tiếp bước lên bậc thang.
Đừng nói Thái Ất phái sớm đã diệt vong, coi như Thái Ất phái còn đó, những quý tộc hoàng tử như Khai Cương vương và Thái tử Hoành cũng không để một tông môn không có hoàng quyền vào mắt.
Rốt cuộc, trên đường họ cũng đã gặp Bích Mục Thạch Thú, vào Thái Ất phái còn không biết bên trong sẽ ẩn chứa nguy hiểm gì, việc cởi bỏ vũ khí chẳng khác nào tự trói tay mình.
"Sư phụ?" Mấy tên đệ tử Ngự Hỏa tông hỏi Hỏa Diễm lão ẩu.
"Cẩn thận." Hỏa Diễm lão ẩu liếc nhìn Giải kiếm trì, rất thận trọng.
Hạ lão đại và Hạ lão tam nhìn nhau, bọn họ thận trọng hơn Thái tử Hoành nhiều, đối với Thái Ất phái, bọn họ vẫn ôm một phần kính sợ.
Cả hai đều bỏ áo giáp hộ thân, nhưng vũ khí thì không thể cởi bỏ.
Về phần Bạc Tình, nàng căn bản không để Giải kiếm trì vào mắt, chân trần nhảy từng bước lên thềm đá.
Đến lượt Diệp Lăng Nguyệt, nàng vốn không có vũ khí nào, vũ khí tấn công duy nhất là sợi roi tơ, đó là vũ khí cuối cùng bảo mệnh của nàng, tự nhiên không muốn bỏ xuống.
Còn về vị Lục sư đệ Ngự Hỏa tông mà Diệp Lăng Nguyệt từng có chút để ý, đã khẩn trương theo sau Hỏa Diễm lão ẩu, từng bước đi lên.
Gần ngàn bậc cầu thang, những bước đầu tiên ai nấy cũng đi rất thoải mái dễ chịu.
Nhưng khi đi được chừng trăm bước thì mọi người đều cảm thấy có gì đó bất thường.
Bước chân của họ trở nên nặng nề hơn, vũ khí trong tay cũng ngày càng nặng hơn.
Từ vài chục cân ban đầu, rồi mấy trăm cân, lại tăng đến ngàn, thậm chí hàng vạn cân.
Những người mặc áo giáp bảo mệnh, cảm thấy sức nặng càng lớn hơn.
"A! Ca ca, ta không chịu được nữa."
Trần Tuyền của Khai Cương vương phủ, không chịu nổi, quỳ xuống đất, hai thanh trường kiếm trong tay rơi xuống, đầu gối kêu răng rắc, xương cốt như bị nghiền nát.
Nghe tiếng động, Diệp Lăng Nguyệt biết đôi chân Trần Tuyền đã gãy.
"Nhanh, tất cả bỏ hết vũ khí và giáp nhẹ ra." Lão Nhạc của Khai Cương vương phủ cuối cùng cũng biến sắc.
Những võ giả kiêu căng trước kia giờ như chim sợ cành cong, vũ khí và giáp bảo mệnh đều bị họ lột bỏ vứt một bên.
Vũ khí và áo giáp vừa được tháo ra, những người đó liền như trút được gánh nặng, cảm thấy sức nặng ngàn cân vạn cân trên người đều biến mất.
Thấy người của Khai Cương vương phủ làm như vậy, đám người thái tử Hoành cũng làm theo, chẳng mấy chốc, đám con em quý tộc chỉ còn một lớp áo mỏng, trông rất buồn cười.
-~ nguyệt phiếu 840 và 860 thêm chương, còn 2 ngày cuối, còn có phiếu tháng tích, cầu nạp
Bạn cần đăng nhập để bình luận