Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 242: Đua cha thời điểm đến (length: 8087)

Thật không ngờ, vị Lam phủ này, còn là một cao thủ võ đạo.
Nam Cung Kiếm kinh hãi vô cùng, trong lòng ý muốn g·i·ế·t Diệp Lăng Nguyệt càng tăng cao.
Thanh kim kiếm trong tay hắn ánh sáng rực rỡ, lại muốn tự mình động thủ, truy bắt Diệp Lăng Nguyệt.
"Diệp phương sĩ chống lệnh bắt giữ. Các tướng sĩ, dù c·h·ế·t hay s·ố·n·g, hôm nay nhất định phải bắt nàng." Nam Cung Kiếm quát.
"Ai dám trói nữ nhi của ta, Lam mỗ!"
Chỉ nghe một tiếng quát lớn, Lam Ứng Võ một mình một ngựa xông vào.
Chỉ thấy quanh thân hắn, luân hồi chi hỏa như lửa cháy hừng hực, một bộ dáng mặt giận Quan Công.
Lam Ứng Võ làm sao tới?
Thì ra, Mạnh phó tổng quản thấy Cừu tổng quản sai người đi báo tin cho phủ Nam Cung, liền biết sự tình không ổn.
Bây giờ nàng ta và Diệp Lăng Nguyệt là người trên cùng một thuyền, nếu Diệp Lăng Nguyệt có chuyện trong tay Nam Cung tướng quân, rồi khai nàng ra thì nàng cũng rắc rối lớn.
Mạnh phó tổng quản vội âm thầm sai người liên lạc với Lam Ứng Võ.
Hai đại tướng quân của Đại Hạ mắt trừng mắt.
Lam Ứng Võ đã là cao thủ luân hồi cảnh, còn Nam Cung Kiếm chỉ là cao thủ nguyên đan cảnh, bàn về thực lực thì ông ta không phải là đối thủ của Lam Ứng Võ.
"Lam Ứng Võ, con gái ngươi mưu hại con ta, Nam Cung Khuynh Lâm, hôm nay ta không điều tra rõ chuyện này thì không xong. Nếu ngươi muốn cản trở, ta dù có bẩm báo lên Kim Loan điện cũng sẽ không từ bỏ ý định." Nam Cung Kiếm và Lam Ứng Võ luôn là kẻ thù không đội trời chung. Vất vả lắm ông ta mới chờ được Lam Ứng Võ bị thương, bị giáng chức đến Ly thành, thay thế vị trí của hắn, trở thành Đại tướng quân binh mã của Đại Hạ.
Nhưng Lam Ứng Võ lại gặp họa mà được phúc, ở cái nơi nghèo nàn như Ly thành mà lại đột phá đến luân hồi cảnh.
Sau khi Lam Ứng Võ trở về Hạ đô, Nam Cung Kiếm ngày đêm ăn ngủ không yên.
Cũng không biết có phải là t·h·i·ê·n mệnh hay không, con gái của hai người cũng là kẻ thù của nhau.
"Xí, Nam Cung Kiếm, con gái ta, Lam Ứng Võ quang minh chính đại, làm cái chuyện rải hắc dược phấn loại súc sinh ra không có lỗ đ·í·t ấy, tuyệt đối không phải việc con gái ta làm." Lam Ứng Võ biết Diệp Lăng Nguyệt mưu kế rất là lợi h·ạ·i, muốn g·i·ế·t Nam Cung Khuynh Lâm thì nàng có cả ngàn phương vạn pháp, tuyệt đối sẽ không làm ra động tĩnh lớn như vậy.
"Ngươi còn nói móc mỉa, con gái ta c·h·ế·t, con gái ngươi, phải đền m·ạ·n·g." Nam Cung Kiếm nghe xong càng nổi trận lôi đình.
Hai người luôn là kẻ t·ử đ·ị·c·h, hôm nay vì ái nữ mà càng đỏ cả mắt.
Chỉ thấy, hai đạo nhân ảnh "ầm" một tiếng, bay lên, giữa không trung giao chiến bằng vũ khí ngắn.
Nam Cung Kiếm đánh phủ đầu, chân mạnh bước một bước.
Nguyên lực đại nguyên đan cảnh bùng nổ, chỉ thấy giáp tướng quân của hắn dưới tác dụng của nguyên lực thì lay động ầm ĩ, lại nhìn quanh thân hắn, uy áp đáng sợ, cát bay đá chạy.
Nam Cung Kiếm tung hoành sa trường nhiều năm, công phu đều là rèn luyện từ sinh t·ử.
Hắn ra tay vừa khó chịu vừa đ·ộ·c ác, thanh kim kiếm trong tay múa kín như bưng, chiêu chiêu đều nhằm vào chỗ yếu của Lam Ứng Võ.
Nhưng Lam Ứng Võ cũng không phải là hạng vừa, hắn từng trải qua trọng thương, bị giáng chức, đột phá luân hồi cảnh, lên xuống khiến tâm tính cùng tu vi võ học thâm sâu hơn xưa, loại rèn luyện này cũng làm cho hắn khi đối chiến bớt đi phần xao động nóng nảy của Nam Cung Kiếm mà thêm vài phần trầm ổn.
Thêm vào kinh nghiệm tác chiến của hắn còn vượt xa Nam Cung Kiếm, hai người chỉ trong chớp mắt đã đánh nhau mấy trăm chiêu.
Càng về sau, ưu thế võ cảnh cao hơn của Lam Ứng Võ càng bộc lộ rõ.
Chỉ nghe "phanh" một tiếng, thân Lam Ứng Võ như t·h·i·ể·m điện, vụt một cái tránh được sát chiêu của Nam Cung Kiếm.
Bàn tay mang theo khí thế như núi lở đất sụp không gì cản được, đánh về phía Nam Cung Kiếm một chưởng.
Nam Cung Kiếm kinh hãi, muốn tránh cũng không kịp, bị hắn một chưởng đánh vào ngực, khí huyết sôi trào, một trận đau nhói.
"Hai vị, xin đừng làm tổn thương hòa khí. Có phải là do Diệp phương sĩ làm hay không, điều tra một phen sẽ rõ. Ngự Y viện xảy ra chuyện lớn như vậy, cứ để Thánh thượng ra mặt quyết định." Cừu tổng quản và Nam Cung tướng quân liếc mắt đưa tình ý cho nhau.
Lam Ứng Võ vừa xuất hiện, việc muốn bắt Diệp Lăng Nguyệt là không thể.
Trước mắt chỉ có thể xin Hạ đế ra mặt.
Ngự Y viện xảy ra sự kiện n·ổ đan lô, ái nữ của Nam Cung tướng quân bị n·ổ c·h·ế·t tại chỗ, Diệp quận chúa, người được thái hậu và hoàng hậu yêu t·h·í·c·h bị chỉ chứng là kẻ chủ mưu phía sau, sự việc này làm náo động cả triều chính.
"Hạ đế minh xét, nhất định phải rửa oan cho con ta (đồ đệ). Diệp quận chúa vì t·h·ù riêng, đã thêm hắc dược phấn vào đan lô, dẫn đến đan lô của con ta (đồ đệ) n·ổ tung, làm cho nàng rơi vào cảnh xương cốt cũng không còn. Nữ nhân rắn rết độc ác như vậy, tội ác quả thực tày trời."
Nam Cung tướng quân cùng Cừu tổng quản đến Kim Loan điện, bẩm báo tình hình với Hạ đế.
"Hoàng thượng, Lăng Nguyệt và Nam Cung tiểu thư tuy có chút hiềm khích, nhưng quyết không đến mức làm ra chuyện bỏ thuốc mưu h·ạ·i người. Huống hồ, Nam Cung Kiếm một mực nói con gái ta là hung thủ, một mực gọi xà hạt phụ nhân, thử hỏi có chứng cứ gì trực tiếp chứng minh tiểu nữ là hung thủ?" Lam Ứng Võ càng nghe càng n·ổi giận.
Nếu không có Hạ đế ở đó thì hắn đã sớm động thủ với Nam Cung Kiếm rồi.
"Chứng cứ, ngươi muốn chứng cứ, ta liền cho ngươi chứng cứ."
Nam Cung Kiếm dường như cũng đã sớm chuẩn bị.
Ông ta cho gọi một phương sĩ đi vào.
"Hoàng thượng, vị này là phương sĩ phòng luyện khí của quân bộ, mấy ngày trước, lá đ·ộ·c phụ đã từ tay hắn mua một khối hắc dược thạch."
Nam Cung Kiếm chất vấn vị phương sĩ phòng luyện khí kia, sau này quả thật t·r·ả lời, mấy ngày trước, vì nhà có lão mẫu sinh b·ệ·n·h, thiếu chút ngân lượng, một người tự xưng là nữ t·ử của Diệp quận chúa, đã bỏ ra một trăm lượng hoàng kim, lén lút mua của hắn một khối hắc dược thạch.
Chỉ là hắn không nhìn rõ bộ dáng của Diệp quận chúa, lúc đó nàng mang một chiếc mũ rộng vành.
"Chứng cứ vô cùng x·á·c thực, Lam Ứng Võ, ngươi còn muốn che chở con gái lòng dạ rắn rết của mình?"
"Nam Cung tướng quân, xin cứ bình tĩnh, người trong cuộc của sự việc này, Diệp quận chúa cũng có mặt ở đây. Diệp quận chúa, ngươi có lời gì muốn nói?"
Hạ đế đã gặp Diệp Lăng Nguyệt mấy lần, ấn tượng của ông đối với nàng rất tốt, đặc biệt là về tài năng luyện đan, Hạ đế cũng rất tán thưởng.
Sự việc lần này xảy ra quá đột ngột, trước khi thẩm vấn, thái hậu còn dặn dò không ngớt rằng phải tra rõ ngọn ngành, tuyệt đối không được làm oan người vô tội.
"Thần nữ x·á·c thực có điều muốn nói, xin hỏi, nếu thần nữ thật sự muốn h·ạ·i Nam Cung tiểu thư, lúc đi mua hắc dược phấn thì vì sao phải cho đối phương biết tên họ của mình?" Diệp Lăng Nguyệt cũng nhìn ra được, vị phương sĩ kia chỉ đang ăn ngay nói thật.
Nam Cung Khuynh Lâm, người đàn bà này, cũng ác đ·ộ·c thật, sau khi tính kế n·ổ c·h·ế·t Diệp Lăng Nguyệt thì lại đem chuyện này đổ lên đầu Diệp Lăng Nguyệt, nói là nàng ghen gh·é·t Mai phương sĩ mới như thế, tính kế n·ổ c·h·ế·t nàng ta, kết quả thao tác vô ý, ngược lại h·ạ·i người h·ạ·i mình.
"Diệp quận chúa nói vậy cũng có lý." Hạ đế cũng cảm thấy cả sự việc có gì đó không hợp lẽ thường.
Xét về tình về lý, Diệp Lăng Nguyệt cũng không tìm được lý do để h·ạ·i Nam Cung Khuynh Lâm.
"Hoàng thượng, xin đừng bị người phụ nữ xảo quyệt này l·ừ·a gạt. Lâm Nhi nhà ta đã sớm nói, nữ nhân này mồm miệng lanh lợi, hơn nữa rất thâm độc. Nhất định là nàng ta từ trước đã nghĩ đến điểm đáng ngờ này, cố tình bày nghi vấn để tẩy sạch hiềm nghi của mình." Nam An Kim một mực khẳng định là do Diệp Lăng Nguyệt làm.
"Nam Cung Kiếm, ngươi chỉ dựa vào lời khai của một tên phương sĩ mà đã khẳng định là con gái ta làm, mục đích của ngươi rốt cuộc là gì." Lam Ứng Võ nổi giận đùng đùng, chỉ vào mặt Nam Cung Kiếm quát lớn.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận