Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 168: Võ hầu rời núi (length: 7855)

Chương 168: Võ hầu rời núi
Không biết hôn mê bao lâu, Diệp Lăng Nguyệt mới tỉnh lại.
"Sao ta lại về đến Lam phủ thế này?" Diệp Lăng Nguyệt vừa mở mắt, đã thấy Lam phu nhân và Lam tướng quân mặt mày lo lắng.
Nhìn thấy hai người, Diệp Lăng Nguyệt thoáng ngạc nhiên.
Nàng nhớ rõ mình đã ngất đi vì kiệt sức.
"Con bé ngốc này, mấy ngày không nghỉ ngơi, chẳng ăn uống gì, sao lại cứ quỳ mãi ở ngoài Võ hầu phủ vậy?" Lam phu nhân thấy Diệp Lăng Nguyệt tiều tụy, nước mắt lưng tròng.
"Là Phượng vương đưa con về." Lam Ứng Võ cũng cảm thán, đứa bé này quá quật cường, khiến người đau lòng.
Một đứa bé như vậy, Hồng Phóng sao nỡ bỏ rơi chứ?
Phượng Sân đưa nàng về, trong đầu cô như có tia lửa loé lên.
Cô nhớ trước khi hôn mê… Phượng Sân đã nói một câu… Nhớ lại câu nói đó, nhịp thở của Diệp Lăng Nguyệt nhất thời rối loạn.
Phượng Sân nói, thích cô?
Chắc chắn là cô nghe nhầm.
"Phượng vương ôm con về cũng ướt hết cả người. Người hầu của hắn đã đưa hắn về rồi, mong rằng hắn không bị ốm." Lam phu nhân thở dài.
Phượng Sân cũng có lòng, thân thể hắn yếu ớt như vậy, ôm Diệp Lăng Nguyệt về một quãng đường dài, không biết có chịu nổi không.
Lam phu nhân và Lam Ứng Võ lúc đó hết hồn, khi Phượng Sân ôm Diệp Lăng Nguyệt về, ánh mắt hắn âm trầm đáng sợ, như thể vẻ điềm tĩnh, tuấn tú vô song của chàng thiếu niên kia đã biến mất hoàn toàn.
Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới biết, sau khi gặp mưa và hôn mê, nàng đã mê man trọn một đêm, khiến Lam phu nhân ngày đêm vất vả, không thể nghỉ ngơi, luôn túc trực bên cạnh.
"Mẹ ta thế nào rồi?" Diệp Lăng Nguyệt vừa tỉnh sau một giấc ngủ, việc đầu tiên cô hỏi là Diệp Hoàng Ngọc.
"Sau khi ăn thất phẩm hồng văn đan mà Phượng Sân đưa, nguyên lực trong người bà coi như đã ổn định." Lam Ứng Võ kể cho Diệp Lăng Nguyệt việc Phượng Sân đã đưa cả đan dược bảo mệnh cho Diệp Hoàng Ngọc.
Diệp Lăng Nguyệt nghe xong, lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Đúng lúc ba người đang im lặng, Yến Triệt hớt hải chạy vào.
"Chủ nhân, ngoài phủ có một lão giả, người đó nói… người đó là Võ hầu Cổ Thương Thiên."
Võ hầu Cổ Thương Thiên vậy mà tự mình đến tướng quân phủ, hạ mình như vậy, ngay cả Lam Ứng Võ cũng không ngờ tới.
Ân sư của hắn, chẳng phải đã nói là không cứu sao, Lăng Nguyệt quỳ ngoài cửa phủ một ngày trời, ông ta vẫn lòng dạ sắt đá, không mảy may động lòng, giờ lại đột ngột đến tận cửa?
Vợ chồng Lam gia vội vàng, cùng nhau nghênh đón ra cửa.
"Võ hầu đại nhân, thật sự là ngài?" Lam Ứng Võ ở trước mặt người khác thì uy nghiêm, quân lệnh như núi, nhưng trước ân sư thụ nghiệp thì lại giống một đứa trẻ, rụt rè e sợ.
"Ngươi là Diệp Lăng Nguyệt?" Cổ Thương Thiên không để ý đến Lam Ứng Võ, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt vào Diệp Lăng Nguyệt vừa bước ra.
Võ hầu Đại Hạ, Cổ Thương Thiên, mặt như táo tàu, trong đôi mắt già nua ẩn chứa vài phần dò xét.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn Võ hầu, cũng có chút kinh ngạc.
Nàng không ngờ Võ hầu Cổ Thương Thiên lại trông không khác gì một ông lão bình thường.
Điều kỳ lạ hơn là, ánh mắt Cổ Thương Thiên nhìn nàng, dường như còn có chút kiêng kỵ.
"Tại hạ là Diệp Lăng Nguyệt, không biết Võ hầu đại nhân đích thân đến đây là vì chuyện gì?" Diệp Lăng Nguyệt không thích bị người ta nhìn soi mói như vậy.
"Lão phu đến cứu người." Cổ Thương Thiên nói xong, lườm Diệp Lăng Nguyệt một cái.
"Còn không mau tránh ra, người mà có chuyện gì, đừng trách lão phu."
Cổ Thương Thiên không nói nhiều, cứ như thể sợ Diệp Lăng Nguyệt xảy ra chuyện gì, không cho ông ta cứu người vậy.
Nói ra thì Cổ Thương Thiên cũng bực mình, ông sống nửa đời người rồi, lần đầu tiên mới có chuyện bực dọc thế này.
Diệp Lăng Nguyệt và Lam Ứng Võ đều có phần không kịp phản ứng.
Cái gì, Võ hầu này không lẽ mắc bệnh gì sao, trước đây cầu không được, giờ lại hấp tấp tự tìm đến cửa, nhìn bộ dạng ông ta, rõ ràng là muốn nhanh chóng cứu người.
"Võ hầu đại nhân mời vào trong, phu nhân, Lăng Nguyệt, các người ở ngoài chờ." Lam Ứng Võ cũng thụ sủng nhược kinh, hắn không hiểu, tại sao Võ hầu trước nay giữ lời như vàng, lại đột ngột thay đổi chủ ý, đồng ý chữa bệnh không nói, còn đến tận nhà, đãi ngộ này, có lẽ chỉ có Hạ đế và thái hậu mới có được.
"Tốt quá rồi, Võ hầu chịu ra tay, Diệp muội tử có thể được cứu." Lam phu nhân niệm Phật A Di Đà.
Mấy ngày nay, vì chuyện của Diệp Hoàng Ngọc, cả nhà Lam phủ cũng ăn không ngon ngủ không yên.
"Ngươi ra ngoài trông coi, lão phu chỉ đáp ứng cứu Diệp Hoàng Ngọc, còn việc có lành bệnh hay không, thì phải xem tạo hóa của bà ta." Cổ Thương Thiên vào phòng bệnh xong, sai Lam Ứng Võ ra ngoài chờ.
Lam Ứng Võ nào dám cãi lời, vội vàng lui ra ngoài.
Võ hầu Cổ Thương Thiên bước đến trước giường, xem xét tình hình của Diệp Hoàng Ngọc.
Vừa kiểm tra, Cổ Thương Thiên đã kinh hãi.
Thì ra... Diệp Hoàng Ngọc được trời giúp đỡ.
Trước đây Cổ Thương Thiên không muốn cứu Diệp Hoàng Ngọc, một mặt vì bà ta bị Hồng Phóng gây thương tích, gân mạch đứt đoạn, chữa trị bằng nguyên lực rất phức tạp, bất cẩn còn có thể phản phệ tu vi của Cổ Thương Thiên.
Cổ Thương Thiên và lão gia nhà Hồng phủ nhiều năm qua luôn đối đầu cả về quan trường lẫn tu vi, hai người đều là cường giả luân hồi cảnh, tu vi cũng ngang ngửa nhau.
Tuy Diệp Hoàng Ngọc bị đuổi khỏi Hồng phủ, nhưng cuối cùng vẫn là người của Hồng phủ, việc tốn công cứu con dâu của đối thủ, Cổ Thương Thiên không muốn.
Mặt khác, Võ hầu cũng không hiểu rõ về con người Diệp Hoàng Ngọc.
Nhưng giờ đã khác, mẫu tử Diệp Hoàng Ngọc có quỷ đế chống lưng.
Và vết thương của Diệp Hoàng Ngọc, cũng tốt hơn rất nhiều so với Cổ Thương Thiên tưởng tượng.
Gân mạch của bà ta đã được người ta dùng thủ pháp gần như hoàn hảo chữa trị, không những thế, trong người Diệp Hoàng Ngọc còn có một nguồn dược lực mạnh mẽ.
Xem nguồn dược lực đó, chắc hẳn bà ta mới ăn đan dược lục thất phẩm gì đó, mà phẩm chất đan dược đủ để cải tử hoàn sinh.
"Diệp Hoàng Ngọc, xem ra mạng ngươi không đến nỗi tuyệt lộ, kỳ ngộ nghịch thiên, lão phu thuận theo ý trời, giúp ngươi vượt qua cửa này, có thể thoát thai hoán cốt không, phải xem tự tạo hóa." Cổ Thương Thiên nói xong, ngồi xếp bằng, từ từ đưa nguyên lực vào trong người Diệp Hoàng Ngọc.
Trong mơ màng, Diệp Hoàng Ngọc cảm thấy trong gân mạch mình, một luồng nguyên lực hùng hậu đang lưu động.
Trong đan điền của bà, viên nguyên đan đã tan vỡ cũng dần dần được nguồn lực đó chữa lành.
Nguyên đan dần hình thành, trong người Diệp Hoàng Ngọc, một luồng nguyên lực hoàn toàn mới đang được tạo ra.
Bên ngoài, Diệp Lăng Nguyệt cùng Lam Ứng Võ đều đang ngóng trông.
Khi mặt trời lặn, đến khi trăng lên sao thưa, một đêm dài dằng dặc như thể không có hồi kết, chẳng ai biết lần này, Diệp Hoàng Ngọc sẽ được tái sinh, hay là từ nay về sau sẽ thành phế nhân.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận