Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 807: Nam nữ si tình (length: 7974)

Thì ra thành chủ Tứ Phương đang tiếp đãi khách, chính là người của Tam Sinh cốc.
Lần này sự kiện “Đệ nhất thiên hạ luyện khí” liên quan đến chuyện lớn là thành chủ Tứ Phương thu nhận đệ tử, cho nên thành chủ Tứ Phương rất coi trọng, mời rất nhiều khách quý.
Thành chủ Tứ Phương và cốc chủ Tam Sinh cốc Lạc Tam Sinh có quan hệ rất tốt, hai người là bạn cũ. Lần này, sau khi Lạc Tam Sinh bế quan đột phá, thành chủ Tứ Phương liền mời hắn đến.
Ngoài người của Tam Sinh cốc, ba tông chín phái khác cũng đều phái người đến đây.
Người của Tam Sinh cốc vừa đến, đối với sự việc của Diệp Lăng Nguyệt mấy người ở Tứ Phương thành cũng không hiểu rõ.
Ngồi ở vị trí trên cùng chính là cốc chủ Tam Sinh cốc Lạc Tam Sinh.
So với đứa con bất tài của hắn, Lạc Tam Sinh trông có vẻ có khí độ hơn nhiều, thực sự có vài phần phong thái của tiên đạo.
Hắn trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, bên hông cài một cây sáo.
Lạc Tam Sinh nổi danh trên đại lục nhờ "thương hải tam sinh khúc", nhưng số người có thể nghe hắn diễn tấu "tam sinh khúc" đã không còn nhiều, thành chủ Tứ Phương là một trong số ít đó.
Ngoài Lạc Tam Sinh, ở đây còn có đệ tử của hắn Hồng Minh Nguyệt và con trai hắn Lạc Tống.
Vốn dĩ, Lạc Tam Sinh ban đầu chỉ định mang theo con trai một mình đến đây, chỉ là Lạc Tống lại đề nghị mang theo cả Hồng Minh Nguyệt.
Vì việc này Lạc Tam Sinh còn cảm thấy rất kỳ lạ, Hồng Minh Nguyệt xưa nay không thích ra ngoài lại chủ động đề xuất muốn đến Tứ Phương thành.
Cân nhắc đến Hồng Minh Nguyệt đã là con dâu của mình, lại là đệ tử mà mình đắc ý, cốc chủ liền mang họ cùng nhau đến.
Ai ngờ mục đích thực sự Hồng Minh Nguyệt đến đây, không phải là vì mở mang kiến thức, mà là vì gặp một người.
Khi thành chủ Tứ Phương và Lạc Tam Sinh nói chuyện, tâm trí Hồng Minh Nguyệt căn bản không để ở đó.
"Thành chủ, không biết trận pháp của ngươi có liên quan gì đến Tam Sinh cốc của chúng ta?" Lạc Tam Sinh kỳ lạ hỏi.
"Chẳng lẽ ngươi không nhớ, lần trước ngươi dùng "tam sinh khúc" của ngươi cùng ta luận bàn, nhưng đã phải dùng không ít sức lực mới cùng ngươi đánh hòa?" Thành chủ Tứ Phương và Lạc Tam Sinh đều là cao thủ đương thời, hai người ngấm ngầm không tránh khỏi muốn luận bàn giao thủ.
Bàn về thực lực chân chính, thành chủ Tứ Phương có chút nhỉnh hơn Lạc Tam Sinh một bậc, nhưng mà, mỗi lần đối đầu với "tam sinh khúc", thành chủ Tứ Phương chỉ có thể hòa nhau.
Thành chủ Tứ Phương tâm cao khí ngạo vẫn muốn đánh phá "tam sinh khúc".
Cuối cùng, hắn thậm chí kết hợp "tam sinh khúc", thiết kế ra một trận pháp, trận pháp đó có thể mô phỏng lại hiệu quả khi Lạc Tam Sinh đàn tấu "tam sinh khúc". Nếu có người có thể phá giải được trận pháp này thì đương nhiên cũng sẽ có thể đánh phá "tam sinh khúc".
Cốc chủ Tam Sinh cốc nghe xong mới hiểu được dụng ý của thành chủ Tứ Phương.
"Thành chủ, lần này e là ngươi sẽ thất vọng rồi, trên đời này người có thể phá được 'tam sinh khúc' của ta, e là còn chưa ra đời." Lạc Tam Sinh mười phần tự tin.
"Cốc chủ, lời này của ngươi không sợ làm đau lưỡi à, không nói người khác, người ở Cô Nguyệt hải kia không sợ 'tam sinh khúc' của ngươi đâu." Thành chủ Tứ Phương đầy mặt không phục.
"Đích xác, 'tam sinh khúc' của ta đối với người ở Cô Nguyệt hải kia không có tác dụng, đó là bởi vì hắn mang trong mình bồ đề tâm duy nhất đương thời." Lạc Tam Sinh lộ vẻ xấu hổ.
"Sư phụ, người nói là Đường tôn thượng của Cô Nguyệt hải sao?" Nghe được đến chữ Cô Nguyệt hải, trên khuôn mặt xinh đẹp của Hồng Minh Nguyệt, lóe lên vẻ hy vọng.
"Không sai, chính là người đó. Thành chủ, hôm nay ta tới đây, cũng có một tin tốt muốn nói cho ngươi. Khuyển tử Lạc Tống sắp đại hôn, vị này đây, chính là người vợ chưa cưới của nó, Hồng Minh Nguyệt." Lạc Tam Sinh giới thiệu.
Hồng Minh Nguyệt nghe xong giới thiệu của Lạc Tam Sinh, rõ ràng có chút không vui, nàng cố gắng che giấu cảm xúc của mình, trước mắt chưa phải là lúc để vạch mặt hai cha con nhà họ Lạc.
"Ngươi chính là cao đồ Hồng Minh Nguyệt của cốc chủ phải không, tuổi còn trẻ, mà đã là luân hồi ba đạo, tiền đồ bất khả hạn lượng." Thành chủ Tứ Phương nhìn Hồng Minh Nguyệt thêm vài lần.
Người Cô Nguyệt hải kia, dù ít khi đi lại trên đại lục, nhưng thanh danh lừng lẫy, nghe nói trên đại lục, không ít nữ đệ tử của các môn phái đều rất si mê hắn.
Thành chủ Tứ Phương là người thông minh lanh lợi, chỉ liếc mắt đã nhìn ra Hồng Minh Nguyệt có tình cảm đặc biệt với Đường tôn thượng. Nghe nói Hồng Minh Nguyệt là con dâu của Lạc Tam Sinh, y có ý sâu xa nhìn Hồng Minh Nguyệt và Lạc Tống một cái.
Khi nhìn sang đó, thành chủ Tứ Phương chỉ thấy Hồng Minh Nguyệt môi đỏ răng trắng, đôi lông mày toát ra một vẻ quyến rũ xinh đẹp, dáng vẻ kia đâu giống như là khuê nữ nhà lành, vừa nhìn cũng đã biết là đã nếm trải chuyện nam nữ.
Lại nhìn xem con trai của Lạc Tam Sinh là Lạc Tống, mặc dù tướng mạo coi như anh tuấn, nhưng mà da dẻ xám xịt, tròng trắng mắt vẩn đục, hốc mắt thâm quầng, hơi thở yếu ớt, chỗ nào có chút khí khái của nam tử tráng niên.
Một đôi mắt của hắn, chỉ dừng lại trên người Hồng Minh Nguyệt.
"Hiền chất lần này trông sắc mặt không tốt lắm, nhưng phải chú ý đấy." Thành chủ Tứ Phương nhắc nhở một câu.
Hồng Minh Nguyệt nghe xong trong lòng kinh hãi, lẽ nào thành chủ Tứ Phương nhìn ra chuyện Lạc Tống bị nàng thải âm bổ dương, hấp thu quá độ sao?
Từ khi Hồng Minh Nguyệt nhận được "Hợp Hoan giáo đoàn tụ công" từ quả cầu ánh sáng trong Tinh Túc động, cùng Lạc Tống thành chuyện tốt, nàng vui mừng quên cả trời đất, lần lượt dựa vào ân ái cùng Lạc Tống, hấp thu không ít công lực của Lạc Tống.
Lạc Tống lại là kẻ trì độn đến chết, hắn thấy tu vi của mình không những không tăng mà lại còn thụt lùi, chỉ cho là mình bị thương trong Tinh Túc động chưa lành, lo sợ cha trách mắng, nên luôn dùng rất nhiều thuốc của Tam Sinh cốc để cố gượng duy trì tu vi.
Lạc Tam Sinh vì thế mà không phát hiện ra.
"Tống Nhi lần trước đi theo Bắc Thanh trở về thì tu vi dừng lại không tiến, con bất tài, cũng nên học hỏi Minh Nguyệt nhiều một chút. Thật là nhờ có Minh Nguyệt, nếu không cơ nghiệp trong cốc đã thua trong tay con rồi." Cốc chủ Tam Sinh cốc oán trách nói.
Lạc Tam Sinh tuổi già mới có con, sinh ra Lạc Tống thiên tư và nhân phẩm đều rất bình thường.
Nhưng hắn luôn rất đắc ý, mình đã thu nhận được Hồng Minh Nguyệt tài giỏi như vậy.
Lúc này, hắn chỉ mong tham gia xong “đệ nhất thiên hạ luyện khí” rồi trở về sẽ lo chuyện hôn lễ cho hai người, đến lúc đó hai người có con, Tam Sinh cốc liền có người kế tục.
Thấy Lạc Tam Sinh trên mặt đầy vẻ vui mừng, thành chủ Tứ Phương suy nghĩ lung tung, tư chất và tu vi của Lạc Tống đều không bằng Hồng Minh Nguyệt, nhưng dáng vẻ hai người trông có chút kỳ quái.
Năng lượng dương của nam thì hư nhược, giống như ngọn đèn sắp tắt, hữu khí vô lực, còn nữ thì lại hoàn toàn ngược lại, cả người trông như một ngọn lửa đang bùng cháy, tựa như là cô gái này đã tu luyện công pháp tà đạo nào đó.
Thành chủ Tứ Phương trong lòng nghi ngờ, nhưng nhìn bộ dáng mong đợi của Lạc Tam Sinh, lại lộ vẻ do dự.
Đằng nào cũng là chuyện riêng của người ta, thành chủ Tứ Phương cũng không tiện nói nhiều, vả lại Hồng Minh Nguyệt ít nhất cũng là vọng tộc, tuyệt không có khả năng có được công phu tà môn thất truyền lâu như vậy.
Thành chủ Tứ Phương và Lạc Tam Sinh đã lâu không gặp, thêm nữa hai người đều rất tò mò, liệu mấy người xâm nhập vào sa mạc hoa viên, có thể đánh phá được trận pháp đặc biệt của thành chủ Tứ Phương hay không, liền dứt khoát hẹn ước, cùng nhau đi xem.
"Hai vị hiền chất, ta đã sai người chuẩn bị phòng khách, hai vị có thể đi nghỉ ngơi trước đi." Thành chủ Tứ Phương sai người đưa Hồng Minh Nguyệt và Lạc Tống xuống...
Bạn cần đăng nhập để bình luận