Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 137: Đại chỗ dựa về tới (length: 7958)

Tử hỏa!
Diệp Lăng Nguyệt thấy tử hỏa, sắc mặt hơi đổi, suy nghĩ có phải muốn dùng hôi hỏa cùng Nguyệt Mộc Bạch đối đầu trực diện hay không.
Vô Nhai chưởng giáo cũng không khỏi động dung, không ngờ Nguyệt Mộc Bạch lại ra tay nặng như vậy với Diệp Lăng Nguyệt.
Nhiệt độ của ngọn tử hỏa kia quá cao, khi thiêu đốt, cả lôi đài lập tức biến thành một biển lửa.
Đế Sân thấy vậy, hùng kiếm Cửu Long Ngâm trong tay sát khí bao trùm, rốt cuộc không màng sư mệnh cấm cản gì nữa, nhảy lên tiến tới. Đôi mắt hắn, như ngâm trong ngọc mực, phát ra ánh sáng u ám.
Nhưng ngay khi Đế Sân nổi giận, trên mặt đất, nhảy lên ngọn lửa màu đen.
Ngọn lửa đen kia giống như bóng tối trước bình minh, lại tựa vực sâu không đáy, nuốt chửng hết ngọn tử hỏa.
Vẻ kiêu căng trên mặt Nguyệt Mộc Bạch, trong nháy mắt hóa thành hư không.
Chỉ thấy, một bóng tím cùng tiếng sáo xé gió dài, từ trên trời giáng xuống.
"Chỉ vì nàng là đồ đệ của ta, nếu nàng không được, ai cũng không thể."
Giọng nam trầm vang khắp lôi đài, lạnh lùng, mang theo vài phần hờ hững, như ánh trăng đêm lạnh, buốt giá thấu xương.
Trước mặt Diệp Lăng Nguyệt, đã đứng hai người.
Một người là Đế Sân, còn người ngoài kia là ai?
Dưới lôi đài, một trận xôn xao nghị luận, phần lớn đệ tử, đều không nhận ra người nam tử đứng cạnh Đế Sân, không hề kém cạnh kia.
Nam tử tóc bạc trắng, nhưng khuôn mặt lại không hề già nua, mặt ngọc tóc xám, áo bào tím càng làm nổi bật thêm vài phần vẻ khác thường, phóng khoáng không cố kị thường ngày.
Lúc này dưới lôi đài, có đệ tử kinh hô.
"Là Độc Cô Thiên, Độc Cô Thiên lão giả kia!"
Lời đệ tử kia còn chưa dứt, liền ăn phải một cái trợn mắt của đám người xung quanh.
Lão giả? Ngươi có thấy lão giả nào trẻ tuổi tuấn tú như vậy chưa?
Một vài nữ đệ tử càng tại chỗ hóa si, cảnh này, thật sự quá kinh diễm, quả thực tựa như đang mơ.
Đế Sân, Tử Đường Túc, Nguyệt Mộc Bạch ba người, ai nấy đều là mỹ nam phong thái ngời ngời, ngày thường nhìn thấy một người thôi đã đủ làm một đám "lang nữ" nhiệt huyết sôi trào, nhưng hôm nay, lại lập tức thấy đủ, làm người không khỏi hoa mắt.
Đế Sân tuổi nhỏ, có vẻ tuấn lãng ở vào giữa thiếu niên và nam tử trưởng thành.
Tử Đường Túc lạnh lùng, mặt lạnh như băng, cũng có một loại hương vị khó tả.
So sánh, ngược lại người vẫn luôn được xưng là đệ nhất Cô Nguyệt Hải Nguyệt Mộc Bạch có phần kém hơn.
"Sư phụ, người trở về rồi?"
Sau lưng, Diệp Lăng Nguyệt trong giọng nói mang theo vài phần ngạc nhiên, còn có mấy phần kinh hỉ.
Người mà trong mắt mọi người không có nửa phần hơi người kia, khi nghe thấy tiếng gọi đó, đôi mắt liền nhu hòa đi rất nhiều.
Hắn chậm rãi quay người, phun ra một câu nói.
"Ừm, ta trở về rồi."
Tử Đường Túc vừa dứt lời, liền cảm thấy bên cạnh có một ánh mắt cực kỳ bất thiện bắn tới.
Đế Sân nhìn chằm chằm Tử Đường Túc, Tử Đường Túc cũng nhìn chằm chằm Đế Sân, giữa hai người đối diện, một mùi thuốc súng nồng nặc càng ngày càng nghiêm trọng.
"Tôn thượng, người sao lại đến đây?"
Vô Nhai chưởng giáo thấy Tử Đường Túc, kia quả thật quá bất ngờ, giống như giữa ban ngày, lại thấy mặt trăng trên trời vậy.
Không, nói tôn thượng xuất hiện còn hiếm có hơn "ban ngày hiện nguyệt" nữa.
Mỗi lần môn phái thi đấu, ông đều sẽ nhiệt tình mời Tử Đường Túc, nhưng Tử Đường Túc đều không ngoại lệ, sẽ "coi thường" mà từ chối.
Lần này, Vô Nhai chưởng giáo theo lẽ thường tình cũng cho rằng hắn sẽ không tới.
"Đến tìm đồ đệ."
"Thì ra là thế, tôn thượng đồ đệ... Tôn thượng, người nói đồ đệ, không phải là Diệp Lăng Nguyệt chứ?"
Vô Nhai chưởng giáo kinh hãi.
Chuyện này là khi nào, sư phụ của Diệp Lăng Nguyệt thế mà lại là Tử Đường tôn thượng?
Hóa ra Tử Đường tôn thượng muốn tìm đồ đệ, liền ở ngay Cô Nguyệt Hải, vậy trước đây ông làm gì phải đi khắp đại lục tìm kiếm.
Vô Nhai chưởng giáo kia hối hận a.
Nhưng Vô Nhai chưởng giáo rất nhanh lại bình thường trở lại, biết được Diệp Lăng Nguyệt chính là đồ đệ của Tử Đường tôn thượng, tâm tình ông lại cân bằng đi rất nhiều.
Trước đây Diệp Lăng Nguyệt đánh bại lão tứ, Vô Nhai chưởng giáo còn cảm thấy mất mặt, nhưng nếu Diệp Lăng Nguyệt là đồ đệ của Tử Đường tôn thượng, thì mọi chuyện đều hợp lẽ thường, trách sao lại lợi hại như vậy.
Vô Nhai chưởng giáo nghĩ thầm, mình vẫn luôn bị Tử Đường tôn thượng khi dễ, vậy thì đồ đệ của mình bị đồ đệ của tôn thượng khi dễ, cũng là lẽ trời mà.
Thấy Vô Nhai chưởng giáo vì chấn kinh mà nửa ngày không nói nên lời, Đế Sân khẽ giật tay Diệp Lăng Nguyệt.
"Tẩy phụ nhi, nàng bái sư khi nào, chuyện này sao ta không biết?"
Trong lời nói của Đế Sân, nồng đậm mùi dấm chua.
"Chuyện này dài dòng lắm, ta sẽ kể kỹ với ngươi sau." Diệp Lăng Nguyệt đảo mắt, liếc nhìn Nguyệt Mộc Bạch đang ngây ngốc như phỗng và những người Tuyết phong, Nguyệt phong sau khi Tử Đường Túc xuất hiện.
Không nói gì khác, chỉ xem thái độ của chưởng giáo đối với sư phụ nhà mình, còn vừa nãy cách sư phụ xuất hiện, một ngọn hắc hỏa đã nuốt trọn ngọn tử hỏa của Nguyệt Mộc Bạch, Diệp Lăng Nguyệt liền đoán được thân phận và địa vị của sư phụ mình nhất định rất không tầm thường, còn trên cả Vô Nhai chưởng giáo.
Nhân cơ hội này, không hung hăng giáo huấn người Nguyệt phong, Tuyết phong, nàng không phải Diệp Lăng Nguyệt.
"Sư phụ, người xem như nhớ đến còn có đứa đồ đệ này. Mới có người ức hiếp đồ đệ của người, người phải làm chủ cho đồ đệ."
Diệp Lăng Nguyệt vừa dứt lời, liền nắm lấy vạt áo Tử Đường Túc, giả bộ bộ dáng đáng thương thảm hại, gào khóc lên, âm thanh đó, khiến Nguyệt Mộc Bạch chờ người da đầu run lên kinh hãi.
"Bọn họ... ức hiếp nàng?"
Tử Đường Túc gật đầu, chỉ thấy hắn xoay người sang chỗ khác, ánh mắt dừng lại trên người mấy người trước mặt.
Khi vừa tới, hắn đã thấy rõ ràng, mấy người này đang ức hiếp đồ đệ của hắn.
Thình lình vung tay áo lên, Nguyệt Mộc Bạch chờ người, chỉ cảm thấy một cơn kình phong ập đến.
Nguyệt Mộc Bạch, Tuyết trưởng lão, mặt bên trên vang lên ba ba vài tiếng, đã bị đánh mấy cái tát.
"Phụ nữ, không đánh."
Người duy nhất không bị Tử Đường Túc đánh, cũng chỉ có Hồng Minh Nguyệt đang ngơ ngác dưới đất, quên cả giả bộ đáng thương.
Hồng Minh Nguyệt nhìn Tử Đường Túc, liền như tượng gỗ hóa bùn.
Là hắn, thật sự là hắn, Tử Đường Túc, hắn thật sự ở Cô Nguyệt Hải.
Hắn... Hắn lại thành sư phụ của Diệp Lăng Nguyệt, sao có thể, sao hắn lại thành sư phụ của Diệp Lăng Nguyệt!
Hồng Minh Nguyệt đáy lòng, tuyệt vọng gào thét.
Nàng muốn lao lên trước, chất vấn Tử Đường Túc, vì sao hắn lại thu Diệp Lăng Nguyệt làm đồ đệ, vì sao lại là Diệp Lăng Nguyệt.
Rõ ràng người nhận biết hắn trước là nàng, thiên phú của nàng cũng không kém Diệp Lăng Nguyệt chút nào.
"Sư phụ, người không đánh phụ nữ không sao. Có người rất vui lòng làm thay, các ngươi còn chờ gì, con đàn bà này cướp đàn ông của các ngươi, trước mắt có Tử Đường tôn thượng chống lưng làm chủ, các ngươi, ai có oan thì cứ kêu oan, có thù thì cứ báo thù."
Diệp Lăng Nguyệt thấy vậy, nhảy lên lôi đài, vung tay một cái hô lớn.
Những nữ đệ tử trước đây còn kiêng kỵ Nguyệt Mộc Bạch và người Nguyệt phong, không dám làm càn, giờ nghe vậy, ai nấy đều múa may nắm đấm, xông lên lôi đài.
"Phi Nguyệt, đồ đàn bà tiện tì, cũng có ngày này."
"Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, tao đánh cho mày chết câu dẫn người."
"Lột quần áo nó ra, cạo trọc mặt nó, xem nó còn lấy cái gì để câu dẫn người."
Mấy nữ đệ tử kia người nào cũng sợ rớt lại phía sau, thay nhau đánh Hồng Minh Nguyệt, xé tóc nàng.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận