Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 79: Hắn tưởng bảo hộ nàng (length: 8884)

Chương 79: Hắn muốn bảo vệ nàng
Ta thích, Diệp cô nương gọi ta Phượng Sân.
Phượng Sân kia ngữ khí... Ba phần cảm khái, ba phần khẩn cầu, còn có bốn phần như đang làm nũng?!
Thêm vào cái mặt mà đàn ông nhìn thì tan nát cõi lòng, phụ nữ nhìn thì tim đập loạn xạ của hắn, lực sát thương có thể thấy được phần nào. Diệp Lăng Nguyệt thấy thần sắc thoáng bừng tỉnh, rất khó khăn mới giữ được trái tim, nàng thầm mắng trong lòng.
Yêu nghiệt.
"Cũng được, vương với chả không vương, gọi khó nghe, ta gọi ngươi Phượng Sân, ngươi cũng đừng gọi ta Diệp cô nương, cứ gọi ta Lăng Nguyệt là được." Diệp Lăng Nguyệt cũng tự nhiên hào phóng đáp, lời nàng nói lại khiến đám Lam Thải Nhi bên cạnh kinh hô một tiếng.
Nhất là An Mẫn Hà, càng nghiến chặt răng, một đôi mắt như rắn độc nhìn chằm chằm Diệp Lăng Nguyệt.
Con nhà quê mặt dày này, không biết bằng cách nào mà quen được Phượng vương, giờ lại còn dám không biết xấu hổ thân thiết gọi tên nhau.
"Lăng Nguyệt, đây là số ngân phiếu ta muốn đáp tạ ân cứu mạng của ngươi, mong đừng cự tuyệt." Phượng Sân ở phòng bên cạnh, sớm đã nghe hết mọi chuyện.
Không hiểu vì sao, khi nghe An Mẫn Hà nhục mạ Diệp Lăng Nguyệt, hắn chưa từng vì chuyện gì mà tâm tư dậy sóng, lại trào lên một cỗ giận dữ ngút trời.
Hắn thậm chí khác thường mà lên tiếng muốn giúp Diệp Lăng Nguyệt.
Hắn muốn bảo vệ nàng... hắn không muốn nàng chịu chút ủy khuất nào.
Đây là lần đầu tiên, Phượng Sân muốn đặt một người vào dưới đôi cánh của mình, bảo bọc che chở nàng.
"Phượng Sân, ta thật sự cảm ơn ngươi có thể bỏ tiền giúp ta, nhưng không công không nhận lộc, ân tình của hai ta, lần trước ở bờ sông đã trả xong rồi." Diệp Lăng Nguyệt tuy thiếu tiền, nhưng không muốn nhận không lợi lộc của Phượng Sân.
"Nếu như ngươi cảm thấy thiệt, thì đưa hũ rượu trong tay cho ta xem như thù lao là được." Phượng Sân cười một tiếng để lộ hàm răng trắng, đáy mắt sóng nước lấp lánh, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Mục lão tiên sinh đi theo Phượng vương bên cạnh trợn tròn mắt.
Thiếu gia vừa cười, số lần thiếu gia cười dạo gần đây còn nhiều hơn cả mấy chục năm trước cộng lại.
Mục lão tiên sinh không khỏi liếc nhìn Diệp Lăng Nguyệt mấy lần.
Cô nhóc này cũng không có gì nổi bật, miễn cưỡng coi như một mỹ nhân nhan sắc tàn tạ, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một dân thường, không hiểu sao thiếu gia lại có cái nhìn khác về nàng.
Một hũ rượu sao có thể đáng giá một ngàn lượng hoàng kim, đồ ngốc cũng nhìn ra được, Phượng vương đang thiên vị Diệp Lăng Nguyệt.
"Đã như vậy, ta xin đa tạ, đợi ta chế xong ngũ trân nhưỡng, nhất định sẽ trả lại tiền cho ngươi." Diệp Lăng Nguyệt không từ chối nữa, đẩy hũ rượu về phía ngực Phượng Sân, liền muốn nhận một ngàn lượng ngân phiếu.
"Nhưng mà, Phượng Sân còn có một thỉnh cầu, mong Lăng Nguyệt khi chuẩn bị nguyên liệu làm ngũ trân nhưỡng, có thể cho ta đi theo cùng." Phượng Sân đưa ngân phiếu qua, chạm vào tay Diệp Lăng Nguyệt.
Khi hai người chạm tay nhau, mặt Phượng Sân đỏ lên, vội vàng rụt tay lại.
Lẽ nào, Phượng vương muốn đi theo nàng học cách làm rượu?
Đám vương tộc hoàng thất này sở thích thật là đặc biệt, Diệp Lăng Nguyệt nghi hoặc, không để ý phía sau, Lam Thải Nhi đang gật đầu với nàng lia lịa.
Đùa thôi, ai dám từ chối yêu cầu của Phượng vương.
"Thiếu gia, thân thể của ngài..." Mục lão tiên sinh bên cạnh cũng vội nói.
"Mục lão sư, thân thể ta không sao, lần này, ta tốt hơn nhiều rồi, thầy quên rồi sao, Liêu hội trưởng còn dặn ta phải thường xuyên ra ngoài, hít thở không khí trong lành." Phượng Sân có chút tinh nghịch nói.
Mục lão tiên sinh chỉ có thể hậm hực ngậm miệng.
"Vậy cũng không sao, thêm một người hay ít một người cũng chẳng hề gì." Diệp Lăng Nguyệt không suy nghĩ nhiều.
Thế là, Diệp Lăng Nguyệt nhận ngân phiếu, dưới ánh mắt kỳ quái của mọi người, cùng An Mẫn Hà đạt thành hiệp nghị.
"Hừ, cược thì cược, nhưng nói trước, lần này làm rượu, thắng thua tự chịu, đến lúc đó đừng có giở trò quỵt nợ." An Mẫn Hà cũng không ngốc, theo nàng Diệp Lăng Nguyệt không thể nào làm ra được ngũ trân nhưỡng, nàng còn không biết sống chết mà lôi kéo cả tên Phượng vương yếu đuối kia vào, đến lúc đó Phượng vương mà nhúng tay vào kết quả cuộc thi, thì nàng biết tìm ai mà nói lý.
Thế là mấy người liền để Lam Thải Nhi đứng ra làm chứng, cùng nhau lập chứng từ.
"Lăng Nguyệt, ngươi quen Phượng vương sao?" Đợi đến khi mọi người tản đi, Lam Thải Nhi liền không nhịn được kéo Diệp Lăng Nguyệt lại hỏi.
"Cũng từng gặp mặt một lần, ta ở bờ Ly thủy, tình cờ gặp hắn chết đuối." Diệp Lăng Nguyệt lúc đó còn chưa biết, đối phương lại là Vương gia.
"Thì ra là vậy, khó trách Phượng vương vốn không thích kết giao, lại đối với ngươi có cái nhìn khác." Lam Thải Nhi nghe Diệp Lăng Nguyệt kể lại sự tình, thần sắc cũng dịu lại.
"Lam tỷ tỷ, vừa rồi Phượng vương nói hắn là hạt nhân nước khác, vậy sao các người phải kính trọng hắn như vậy?" Diệp Lăng Nguyệt đối với cái gọi là hạt nhân nước khác, cũng có nghe qua chút ít.
Xung quanh Đại Hạ còn có không ít phiên bang phụ thuộc, để tỏ lòng tôn kính với Đại Hạ, không ít thành bang và tiểu quốc đều đưa con cháu hoặc hoàng nữ đến kinh đô, tên là học tập văn hóa dân tục Đại Hạ, nhưng trên thực tế, lại như bị giam lỏng.
Nhưng những hạt nhân chất nữ này ở nước nhà bản thành đều là những người thứ tử thứ nữ không được sủng ái, thân phận cũng không mấy tôn quý, ở trong lãnh thổ Đại Hạ, lại càng chỉ có thể xuất hiện ở những nơi đặc biệt của kinh đô, so với Phượng Sân, hiển nhiên không cùng đẳng cấp.
"Phượng vương khác với các hạt nhân nước khác bình thường, hắn là vương gia Bắc Thanh quốc, được phong làm Phượng vương, chính là do hoàng đế Bắc Thanh kết nghĩa huynh đệ sống chết, Phượng vương còn là vị vương gia khác họ duy nhất của Bắc Thanh. Phượng vương còn có một thân phận khác chính là gia chủ Phượng gia, nhà giàu nhất Bắc Thanh." Lam Thải Nhi ở Đại Hạ cũng coi như là một nhân vật có máu mặt, nhưng vừa gặp Phượng vương Bắc Thanh, liền lập tức yếu thế đi một đoạn.
Tên Bắc Thanh quốc, Diệp Lăng Nguyệt cũng có nghe qua.
Xung quanh Đại Hạ có nhiều quốc gia lớn nhỏ khác nhau, Đại Hạ thuộc tầm trung, còn Bắc Thanh thì thuộc hàng đại quốc, hơn nữa Bắc Thanh người cường ngựa tráng, quốc lực rất mạnh.
Hoàng đế Đại Hạ gặp hoàng đế Bắc Thanh cũng như tiểu đệ gặp đại ca, cũng phải cúi đầu xưng thần.
Phượng Sân được Bắc Thanh đế sủng ái, vậy thì như tâm phúc của đại ca, so với hoàng đế Đại Hạ, thân phận còn phải cao hơn một bậc.
Phượng Sân thân phận tôn quý, nhưng nghe đồn hắn từ trong bụng mẹ đã bị người hạ độc, bẩm sinh mắc chứng hàn.
Bắc Thanh ở phía bắc, mỗi năm mùa đông đều lạnh giá vô cùng, các phương sĩ Bắc Thanh đề nghị Phượng Sân chuyển đến sống ở phía nam Đại Hạ.
Nhưng dù sao Phượng Sân không phải người Đại Hạ, hắn lại là vương gia Bắc Thanh, thân phận nhạy cảm, nên Bắc Thanh đế vì muốn điều dưỡng thân thể cho Phượng Sân, cố ý cho hắn mang thân phận hạt nhân, sống ở Đại Hạ.
Cho nên trên danh nghĩa hắn là hạt nhân, nhưng thực chất, lại là dưỡng bệnh.
Diệp Lăng Nguyệt nghe xong, mới hiểu ra, vì sao Lam Thải Nhi vừa nhìn thấy Phượng Sân liền trở nên e ngại như vậy.
"Ta đã nghe nói từ trước, Phượng Sân vì bệnh tình tái phát mà tạm ở Ly Thành, không ngờ hắn lại còn xuất hiện ở Túy Tiên Cư. Nhưng mà, Lăng Nguyệt, ngươi cũng gan lớn thật đấy, ngươi có biết, ngũ trân nhưỡng là sản xuất như thế nào không?" Lam Thải Nhi lo lắng, khi nãy, nàng vẫn muốn ngăn Diệp Lăng Nguyệt lại đừng so tài với An Mẫn Hà.
Nàng cũng biết, An Mẫn Hà trong lòng ngưỡng mộ Phượng vương, lần này cố tình khiêu khích Diệp Lăng Nguyệt, cũng bởi vì Diệp Lăng Nguyệt khiến Phượng vương có cái nhìn khác.
Về rượu, Diệp Lăng Nguyệt thật sự không biết gì nhiều.
"Ngũ trân nhưỡng là loại rượu thuốc rất thịnh hành ở kinh đô, nghe đồn là dùng năm loại độc thảo và độc trùng có độc tính chế thành.
Vì năm loại độc thảo và độc trùng này có độc tính tương sinh tương khắc, nên cuối cùng rượu làm ra, không những không độc, mà còn có tác dụng bồi bổ dưỡng sinh."
"Còn có một chuyện nữa, chắc chắn ngươi không biết, ngũ trân nhưỡng là do tửu lâu của mẹ An Mẫn Hà sớm nhất sản xuất ra. Mẹ nàng, chính là thiên kim của Thần Tiên phường, đệ nhất tửu phường của Đại Hạ." Thấy Diệp Lăng Nguyệt ngơ ngác, Lam Thải Nhi liền biết, nàng nhất định chưa nghe nói qua những chuyện này.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận