Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 806: Các loại đại cà nhao nhao lên sân khấu (length: 7834)

Nghe được âm thanh, Trần Hồng Nho lập tức cảnh giác cao độ.
Nếu như vừa rồi hắn cùng mỹ nhân rắn Sa Lệ nói chuyện bị người khác nghe được, truyền đến tai người khác, thì tất cả kế hoạch của hắn sẽ thất bại trong gang tấc.
Tinh thần lực của hắn, giống như thủy triều nhanh chóng bao vây góc ẩn thân của Long Bảo Bảo và Tiểu Chi Yêu.
Toàn thân Long Bảo Bảo căng cứng, không dám thở mạnh một tiếng.
Hắn biết lúc này dù chỉ di chuyển một bước, mình cũng có thể bị phát hiện.
Gã đàn ông này ác độc vô cùng, hắn nhất định sẽ chết rất khó coi.
Nhưng Trần Hồng Nho vẫn từng bước ép sát đến gần cái góc hắn đang ẩn nấp.
Long Bảo Bảo sợ đến toàn thân lạnh toát, ngay lúc này, một bóng đen vụt qua dưới chân Long Bảo Bảo.
Chồn tia chớp Tiểu Thi từ một bên nhảy ra.
"Hóa ra là con súc sinh nhỏ." Nhìn thấy Tiểu Thi giống con chuột, lông mày Trần Hồng Nho nhướng lên rồi thả lỏng.
Chồn tia chớp là con mồi mà người ba chân thích nhất, xem ra là con người ba chân nào đó không có mắt bắt được con súc sinh nhỏ này, không để ý nên nó chạy thoát.
Nhưng dù vậy, theo tính đa nghi của Trần Hồng Nho, hắn cũng sẽ không bỏ qua con vật nhỏ này.
Trần Hồng Nho tiện tay bắt lấy Tiểu Thi, ném xuống đất, xác định nó không còn hơi thở, mới yên tâm rời đi.
"Tiểu Thi." Long Bảo Bảo suýt chút nữa khóc lên, hắn chạy đến chỗ Tiểu Thi.
Nào ngờ Tiểu Thi không còn sinh khí trên mặt đất, lại lập tức tỉnh lại.
Nó rất nhanh nhẹn nhảy lên tay Long Bảo Bảo, liếm liếm tay hắn.
Là một thi yêu, Tiểu Thi vốn dĩ là sinh vật không sống không chết.
Vừa rồi cũng nhờ nó cơ linh, mới tránh thoát được nguy hiểm lần này.
"Tên đó rất xấu nhất định đi hại Nguyệt tỷ tỷ và nữ vương, chúng ta phải nhanh chóng tìm được họ. Chậm một chút thì mọi chuyện sẽ quá trễ." Long Bảo Bảo nhanh chóng hồi phục tinh thần.
Nhưng hắn căn bản không biết vườn hoa sa mạc ở đâu, làm sao bây giờ?
Trong tình thế cấp bách, Long Bảo Bảo nghĩ đến những người ba chân vẫn còn ở trong cung điện trên vách núi, hắn sẽ tìm đến bọn chúng.
Nhưng mặc cho Long Bảo Bảo khoa tay múa chân thế nào, những người ba chân đều gãi đầu, nghe không hiểu Long Bảo Bảo đang nói gì.
Bọn chúng khác với nữ vương ba chân, bọn chúng chỉ có linh thức của người mộng, không hiểu được ý của Long Bảo Bảo.
Long Bảo Bảo thấy ngôn ngữ bất đồng, mắt thấy thời gian từng chút trôi qua, nóng ruột nên cũng không còn lòng giải thích thêm với đám người ba chân này.
Hắn định chạy ra cửa, nào ngờ đám người ba chân ngăn hắn lại, bô bô nói một tràng tiếng chim.
Ý của đám người ba chân là nữ vương đã hạ lệnh, để bảo vệ an toàn cho cậu bé loài người này, tuyệt đối không thể để cậu tùy tiện rời đi.
"Còn không cho ta đi, nữ vương của các ngươi sẽ mất mạng, Nguyệt tỷ tỷ cũng sẽ bị các ngươi hại chết." Long Bảo Bảo tức giận nói năng lộn xộn.
Ở một bên, Tiểu Chi Yêu thấy mất kiên nhẫn, liếc mắt khinh bỉ, nó nhảy khỏi vòng tay của Long Bảo Bảo, trong nháy mắt biến thành hình huyết, gầm lên với những người ba chân.
Thấy manh sủng đột nhiên biến thành linh thú không tên, những người ba chân đầu tiên là giật mình.
Nhưng khi uy áp hoang dã đáng sợ từ thời thái cổ từ Tiểu Chi Yêu ập đến như hồng thủy.
Những người ba chân có mặt đều run rẩy, tất cả đều bị Tiểu Chi Yêu dọa đến không dám động đậy, cảm giác mà Tiểu Chi Yêu mang đến thậm chí còn đáng sợ hơn cả nữ vương mấy phần.
"Chi nha (gặp qua đồ ngốc, chưa từng gặp lũ ngốc như các ngươi, còn không mau dẫn chúng ta đi vườn hoa sa mạc, nếu không nữ vương của các ngươi sẽ chết)." Lời nói của Tiểu Chi Yêu làm cho những người ba chân ngơ ngác nhìn nhau, nhưng rất nhanh bọn chúng đã trở nên nghiêm trọng.
Có thể khiến bọn chúng sản sinh cảm giác sợ hãi mạnh mẽ như vậy, huyết thống của Tiểu Chi Yêu chắc chắn là rất cao quý, vị đại nhân cao quý này nói, chắc chắn không phải nói dối.
Một người ba chân cao lớn nhất trong số đó cất tiếng "cô cô cô cô".
Rất nhanh trong hang động, một số lượng lớn người ba chân tập trung lại.
Long Bảo Bảo trố mắt, không ngờ Tiểu Chi Yêu lại lợi hại như vậy, ngay cả tiếng chim cũng hiểu.
Rất nhanh, người ba chân đã tập hợp một đội ngũ vài trăm người.
Người ba chân cao lớn nhất kia nói với Tiểu Chi Yêu, nó là thị vệ của nữ vương, tên là Ô Vũ, nó sẽ dẫn bọn Tiểu Chi Yêu cùng nhau đi vườn hoa sa mạc.
Chỉ là hung thú ở trên dưới khe nứt Sa hà rất nhiều, chúng vốn có thể đi đường vòng rất xa, nếu đi vậy thì sẽ càng xa hơn.
Nhưng Tiểu Chi Yêu lập tức nói với Ô Vũ, thời gian rất gấp gáp, nó sẽ cố gắng phóng thích uy áp hoang thú của mình để xua đuổi đám hung thú đó, nhất định phải đi đường gần.
Long Bảo Bảo lúc này ngồi lên lưng Ô Vũ, mang theo Tiểu Chi Yêu và Tiểu Thi rời khỏi hang động vách núi.
Đoàn đội người ba chân trùng trùng điệp điệp bay về phía khe nứt Sa hà.
Không lâu sau khi Long Bảo Bảo xuất hiện, mấy con bướm tà linh màu đen cũng phát hiện hành tung của Long Bảo Bảo, và nhanh chóng thông báo cho Long Tứ Huyền người đã tìm kiếm Long Bảo Bảo cả hai ngày một đêm.
"Thằng nhãi kia làm sao lại đi vườn hoa sa mạc, còn cấu kết với người ba chân?" Biết được tin tức, Long Tứ Huyền kỳ lạ, "Đi vườn hoa sa mạc thì càng tốt, ngược lại là tránh cho ta tự mình động thủ, đợi ta đưa tin này đến chỗ Tứ Phương thành chủ, thì thằng nhãi kia tuyệt đối không thể sống sót rời khỏi vườn hoa sa mạc."
Dính líu đến hung thú, Long Bảo Bảo thật là tự tìm đường chết.
Bởi vì Long gia có chút quan hệ với Tứ Phương thành, lại thêm việc mua chuộc người thân tín của Tứ Phương thành chủ bằng tiền lớn.
Long Tứ Huyền biết được tin tức nhiều hơn người khác một chút, vườn hoa sa mạc không chỉ đơn thuần là nơi thưởng ngoạn vườn tược của Tứ Phương thành chủ, mà kỳ thực đó cũng là nơi Tứ Phương thành chủ thí nghiệm các loại trận pháp mới và cơ quan.
Nghe nói gần đây, Tứ Phương thành chủ còn nghĩ ra một trận pháp mới rất lợi hại, đến nay không ai có thể phá được.
Vào lúc này, Long Bảo Bảo lại không biết sống chết mang theo một đám người ba chân đi đến vườn hoa sa mạc.
Lúc này, Long Tứ Huyền liền gửi tin tức ra ngoài.
"Thành chủ, nghe nói có người xâm nhập vườn hoa sa mạc, ngài xem?" Người mà Long Tứ Huyền mua chuộc vội vàng bẩm báo với Tứ Phương thành chủ.
"Ha ha, ta đã sớm biết." Tứ Phương thành chủ đang khoản đãi khách nhân.
Trận pháp bên trong vườn hoa sa mạc, đều do hắn tự tay bố trí, ngay từ lúc Phượng Sân phá giải trận pháp đầu tiên, Tứ Phương thành chủ cũng đã phát hiện rồi.
Nghe Tứ Phương thành chủ nói vậy, cả vị thân tín lẫn mấy vị khách đang có mặt đều giật mình.
"Thành chủ, ngươi lúc nào thay đổi tính rồi, chẳng phải ngươi ghét nhất người khác xâm nhập lãnh địa của ngươi sao?" Vị khách quý ngồi bên cạnh Tứ Phương thành chủ trêu chọc nói.
"Ha ha, Cốc chủ, vậy thì ngươi không biết rồi. Lần này xâm nhập vườn hoa sa mạc của ta mấy tên nhóc, một trong số đó, đã liên tiếp phá được hơn 900 trận pháp rồi. Hiện tại, chỉ còn trận pháp cuối cùng của ta là chưa phá được, mà trận pháp đó, nói ra lại có liên quan lớn đến Tam Sinh Cốc của ngươi." Tứ Phương thành chủ lớn tiếng cười phá lên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận