Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 641: Chữa bệnh? Dùng miệng hút? (length: 7887)

"Thập Tam, ta đến khám bệnh." Người tới bước đi nhẹ nhàng, một bộ tươi cười lấy lòng, tiến đến, tay hắn còn cầm năm cái thẻ bài.
Sao lại là hắn? Lại đến khám bệnh?
Ở thành lính đánh thuê này cái thùng thuốc nhuộm, xưa nay chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đồn xa ngàn dặm.
Diệp Lăng Nguyệt biết xem bệnh, còn biết giải độc truyền đi rồi, không ít lính đánh thuê đều tìm đến cầu y.
Vì cầu y được tích phân, so với làm nhiệm vụ còn nhanh hơn nhiều, căn cứ nguyên tắc không kiếm là kẻ ngốc, Diệp Lăng Nguyệt liền dứt khoát ở trong cửa hàng luyện khí, mở một phòng khám bệnh nhỏ.
Mỗi ngày phát năm thẻ số, chỉ tiếp năm bệnh nhân.
Cũng không biết từ khi nào, Bạc Tình đã khẳng định Diệp Lăng Nguyệt chính là Hồng Thập Tam, mỗi ngày rảnh rỗi là đi gây chuyện rồi lại xông vào cửa hàng nhỏ.
Diệp Lăng Nguyệt đương nhiên là chết sống không thừa nhận, một Vu Trọng, một Phượng Sân nợ đào hoa của nàng đều dây dưa không dứt, lại thêm một Bạc Tình, nàng thật sự muốn sứt đầu mẻ trán.
Nàng xách chổi, đuổi Bạc Tình mấy lần, nhưng Bạc Tình không những không đi, còn chạy càng hăng.
Mấy ngày nay, hắn dứt khoát ở bên ngoài, mua hết năm thẻ xem bệnh mỗi ngày phát ra, bao trọn cả ngày của Diệp Lăng Nguyệt.
"Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, ta không phải cái Thập Tam mà ngươi nói." Diệp Lăng Nguyệt vốn mặt nhỏ đã đen, nay càng thêm đen.
"Ngươi chính là Thập Tam. Âm hiểm như vậy, biết tính toán người như vậy, thiên hạ độc nhất vô nhị, chính là Thập Tam của ta." Bạc Tình nháy đôi mắt đào hoa xinh đẹp, ngây ngô cười với Diệp Lăng Nguyệt.
Trước đây, vì khí chất khác biệt, hắn suýt bỏ lỡ Thập Tam.
Nhưng từ sau khi Diệp Lăng Nguyệt gài Hồng Ngọc Lang chờ người một vố, Bạc Tình ngược lại phát hiện ra sơ hở.
Cái sức mạnh âm hiểm vô sỉ kia, bên ngoài mỗi lần gài người thành công xong, cười cong cong như trăng non đôi mắt kia, chính là Hồng Thập Tam của hắn a.
Lam Thải Nhi ném cho Diệp Lăng Nguyệt một ánh mắt hết sức đồng tình, tự động đi vào phòng luyện khí, dụ dỗ Tiểu Lung Bao luyện cho mình món linh khí đi.
Nàng biết, tên Bạc Tình này hễ tới, không dây dưa Diệp Lăng Nguyệt một ngày, thì không đi đâu.
"Đội trưởng Bạc, ta không biết ngươi đang nói gì, với cả, nơi này của ta là xem bệnh, ngươi sinh long hoạt hổ, không bệnh không đau, đừng có quấy rầy ta hành nghề y hãm hại...cứu người." Diệp Lăng Nguyệt không nhìn Bạc Tình.
"Ai bảo ta không bệnh chứ, ta có bệnh đó, còn bệnh không nhẹ." Bạc Tình nhanh tay, giấu cái chổi trong cửa hàng của Diệp Lăng Nguyệt ra sau lưng, tránh để Diệp Lăng Nguyệt lại nổi nóng đuổi người.
Thấy hành động của hắn, Diệp Lăng Nguyệt càng thêm bất lực.
"Đội trưởng Bạc, ngươi ngược lại nói, lần này ngươi lại mắc bệnh gì?"
Bạc Tình đã liên tục hơn hai mươi ngày, xuất hiện ở cửa hàng của nàng.
Từ cảm mạo nhức đầu, rồi đến tiêu chảy, tứ chi vô lực, buổi tối nói mớ mộng du, rồi lại đến chán ăn chuột rút, Diệp Lăng Nguyệt hoài nghi, ngoại trừ các chứng bệnh thai nghén, Bạc Tình đã dùng hết cả rồi.
"Ta bị muỗi độc đốt, là muỗi kịch độc trong rừng núi, ngươi nhìn cái bọc lớn này, sao cũng không xẹp đi, ta nghi mình sắp chết, trước khi sắp chết, thì chạy đến gặp ngươi lần cuối." Bạc Tình không hề do dự, xắn ống tay áo lên.
Trên cánh tay trắng mịn còn hơn cả phụ nữ, quả nhiên có một cục mẩn đỏ lớn, trên mặt còn có máu mủ, nhìn qua cũng khá giống thật.
Bạc Tình tuyệt đối sẽ không nói cho Diệp Lăng Nguyệt biết, vì tìm ra nguyên nhân bệnh, mấy ngày nay hắn đã lật đi lật lại, ngủ không ngon giấc.
Mãi mới nghĩ ra cách muỗi độc đốt này hay thế.
Hôm qua hắn chạy vào rừng núi, cởi trần, chỉ để muỗi độc cắn cho một cái, đáng tiếc, vì là "Tụ bảo đồng tử" phúc phần cực kỳ thâm hậu, vận may của Bạc Tình tốt đến mức khó tin.
Trong rừng núi cả đêm gió mát, hắn cũng chỉ bị đốt có một cái bọc không lớn trên tay.
Sáng nay, hắn đã vội không chờ nổi đến "khám bệnh".
Diệp Lăng Nguyệt tỉ mỉ nhìn cái bọc kia mấy lần, đúng là do một loại muỗi độc rất lợi hại đốt, nếu không chữa trị, vài ngày nữa sẽ loét ra.
Bạc Tình lớn lên mặt hoa da phấn, nếu như trên tay có một cái bọc mủ lớn, cảnh tượng đó thật chướng mắt.
Diệp Lăng Nguyệt day day huyệt thái dương, thực sự là không có cách nào với Bạc Tình.
Thằng nhóc này, đúng là một đứa trẻ không chịu lớn.
Nể hắn những ngày này, đưa gần vạn tích phân khám bệnh cho mình, nàng đành giúp hắn trị vậy.
"Có thể sẽ hơi đau đấy, chịu một chút." Vừa nói, Diệp Lăng Nguyệt lấy ra một cái dao hình dạng đặc biệt, lưỡi dao này là Diệp Lăng Nguyệt tham khảo từ chỗ của Vân Sanh.
Nghe Vân Sanh nói, đây là một loại dao đặc biệt của ông nàng, dùng để cắt miệng vết thương rất tiện, tên dao là dao phẫu thuật.
Diệp Lăng Nguyệt đã thử dùng một lần, thấy rất hữu dụng, liền nhờ Vân Sanh phác thảo, tự mình chọn huyền thiết thượng đẳng, dung hợp thêm một ít Tinh Tiên sắt, luyện ra một cái, quả nhiên rất tốt.
Thấy cái dao hình dạng kỳ quái, lạnh lẽo trong tay Diệp Lăng Nguyệt, khuôn mặt đẹp không tưởng của Bạc Tình tái mét.
"Thập Tam, chúng ta thương lượng có được không, đổi cách khác đi, ta sợ đau, còn bị choáng máu."
"Muốn làm sạch máu độc, chỉ có thể mở dao." Diệp Lăng Nguyệt không cảm xúc.
"Vậy, trước khi mở dao, ngươi ôm ta hoặc là ta ôm ngươi, như vậy ta sẽ bạo gan hơn." Bạc Tình tiếp tục mặt cắt không còn giọt máu.
"Có chữa hay không tùy ngươi, không loại bỏ máu độc, tay ngươi sẽ tàn phế đó." Diệp Lăng Nguyệt trừng hắn.
"Thật sự không có cách khác sao?" Giọng Bạc Tình càng ngày càng yếu, cả người run lên như lá vàng trong gió thu.
"Còn một cách nữa, chính là hút máu độc ra." Diệp Lăng Nguyệt thấy Bạc Tình bộ dáng như sắp ngất đi, do dự một hồi.
"Hút, là dùng miệng sao? Nếu là ngươi giúp ta hút thì ta không ngại." Bạc Tình lập tức cười tươi như hoa.
Thập Tam giúp hắn hút máu độc, nghĩ tới thôi đã thấy rất tuyệt vời rồi.
"Đội trưởng Bạc không ngại, tại hạ có thể giúp ngươi hút."
Bạc Tình vui vẻ, còn chưa kéo dài được mấy giây, một giọng nói hết sức không thiện phía sau khiến Bạc Tình không nín được cười.
Trong cửa hàng nhỏ, lại đi vào hai người.
Chính là Vu Trọng và Diêm Cửu.
Ba người này đều cao lớn, đứng trong cửa hàng nhỏ, không gian lập tức chật chội.
"Ai cần ngươi hút, bổn thiếu không có hứng thú với đồng tính." Bạc Tình đứng lên, đối đầu với Vu Trọng.
"A? Thiếu tông chủ không thích đàn ông sao? Vậy lúc trước ở ngoài Diêm thành, hô hào nhận Hồng Thập Tam là ai, cùng Hồng Ngọc Lang dây dưa không rõ lại là ai?" Vu Trọng lạnh lẽo nhìn Bạc Tình.
Diêm Cửu tự nhiên đã kể cho hắn chuyện Bạc Tình si mê "người phụ nữ của hắn".
Diệp Lăng Nguyệt mặt đau đầu, Diêm Cửu thì một mặt xem kịch hay.
Trong cuộc đời, luôn có những người, những chuyện như vậy, là định mệnh, ví như nói, Vu Trọng và Phượng Sân, yêu cùng một người.
Lại ví như, Bạc Tình liếc mắt liền yêu Hồng Thập Tam.
Hay có lẽ nói, ngay từ lần chạm mặt đầu tiên, Vu Trọng và Bạc Tình đã không ưa nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận