Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 411: Nề hà, tình thâm? Duyên thiển? (length: 7957)

Vì cái trò Nh·i·ế·p Phong Hành, yến tiệc trong cung này đối với Diệp Hoàng Ngọc mà nói đã sớm mất hết hứng thú, nàng lẳng lặng uống rượu, gắp thức ăn, đối với lời hỏi han của đế hậu đều chẳng buồn đáp lời.
"Thánh thượng, ngài cùng Phong Hành cũng lâu rồi chưa hàn huyên. Thần thiếp thấy hai người, dường như có chuyện muốn nói, chi bằng thần thiếp đưa Diệp phó tướng dạo trong cung, ngài cùng Phong Hành có thể thoải mái tâm sự."
Đến tuần rượu thứ ba, Liễu hoàng hậu viện cớ không kham nổi tửu lực, đứng dậy.
Nàng rất hòa nhã mời Diệp Hoàng Ngọc cùng nàng dạo chơi ngắm cảnh Ngự Hoa viên.
Hạ đô vào chính hè, trong hồ nước Ngự Hoa viên, hoa sen nở rộ vừa đúng.
Hạ đế đồng ý cho hai người đi, liền giữ Nh·i·ế·p Phong Hành ở lại tiếp tục uống rượu.
Đợi Liễu hoàng hậu đi khuất bóng, Nh·i·ế·p Phong Hành đột nhiên đặt chén rượu xuống.
"Cữu cữu, Phong Hành có chuyện trọng yếu muốn bẩm báo."
Thấy Nh·i·ế·p Phong Hành bỗng dưng nghiêm túc, Hạ đế hiểu ý, phẩy tay, ra hiệu cung nữ thái giám bên cạnh toàn bộ lui xuống.
Nh·i·ế·p Phong Hành lúc này mới đem chuyện Hạ Hầu Hoành không phải huyết mạch hoàng thất, cấu kết với dị nhân Bắc Thanh, nhất ngũ nhất thập kể hết cho Hạ đế nghe.
Hạ đế nghe xong, sắc mặt biến đổi.
"Chuyện này là thật?"
"Thiên chân vạn xác, nếu biểu huynh còn chưa tin, có thể lập tức cho gọi Lạc quý phi ra đối chất. Thần cũng đã tìm người tìm được vị lão thái giám năm xưa đưa Lạc quý phi vào cung, chứng minh Lạc quý phi khi nhập cung đã không còn trong trắng, khi đó nàng đã mang thai một tháng."
Tuy đối lời của Diệp Lăng Nguyệt, Nh·i·ế·p Phong Hành cũng tin tưởng không chút nghi ngờ.
Nhưng mà vu cáo quý phi là tội c·h·ế·t, chuyện này còn liên quan tới huyết mạch hoàng thất.
Nên Nh·i·ế·p Phong Hành điều tra rất kỹ, bắt hết thái giám cung nữ năm xưa bán Lạc quý phi, thẩm vấn một lượt, mới xác định Diệp Lăng Nguyệt nói là thật.
Hạ đế lập tức cho triệu mấy nhân chứng đến, chứng thực lời Nh·i·ế·p Phong Hành nói là sự thật.
"Người đâu, bắt ngay con tiện nhân Lạc Uyển tới gặp trẫm." Hạ đế biết tin này xong, giận tím mặt.
Hắn lại bạch bạch đội cái mũ xanh mấy chục năm, thậm chí còn suýt chút nữa cho tên dã chủng đó đăng cơ làm hoàng đế.
"Khởi bẩm thánh thượng, Lạc quý phi đã không có ở trong cung. Ngay cả mấy cung nữ thái giám hầu hạ nàng cũng đã bị g·i·ế·t c·h·ế·t." Ngự lâm quân đến cung của Lạc quý phi, phát hiện cung điện đã sớm không còn người.
Mấy ngày trước, tin tức tứ hoàng tử c·h·ế·t truyền về, Lạc quý phi đau buồn muốn c·h·ế·t, cũng không ai dám đến quấy rầy nàng, không ngờ rằng nàng đã sớm lén lút bỏ trốn.
Không ngờ người bên gối nhiều năm như vậy, lại là một kẻ bạch nhãn lang, Hạ đế chán nản, tâm trạng lúc này rối bời trăm mối.
"Thánh thượng, liên quan đến Diệp phó tướng..." Nh·i·ế·p Phong Hành do dự, không biết có nên nói rõ giới tính của Diệp Hoàng Ngọc cho hoàng thượng hay không.
"Trẫm đã hạ lệnh cho Quân bộ lập hồ sơ, nếu điều tra gia thế hắn trong sạch, ít ngày nữa sẽ phong hắn làm tướng quân. Hôm nay trẫm mệt rồi, ngươi lui ra đi."
Hạ đế khoát tay, không muốn nghe nhiều, Nh·i·ế·p Phong Hành đành phải lui xuống.
Nh·i·ế·p Phong Hành đi ra Ngự Hoa viên, tìm kiếm một phen, nhưng không thấy Diệp Hoàng Ngọc và Liễu hoàng hậu đâu, trong lòng hắn lo lắng, liền tìm khắp nơi trong Hạ cung.
Vừa đi được mấy bước, đã thấy một lão ma ma lao tới, vừa nhìn, chính là lão ma ma bên cạnh thái hậu nương nương.
"Nh·i·ế·p thế tử, lão nô đang muốn tìm ngài đây, thái hậu nương nương nghe nói ngài vào cung, bảo ngài đến Bách Phượng cung gặp bà một chút."
Nh·i·ế·p Phong Hành bất đắc dĩ, chỉ đành theo lão ma ma đến cung của thái hậu.
Một chỗ ao nhỏ cạnh Ngự Hoa viên.
Trong mặt ao màu xanh biếc, nở đầy các loại hoa sen hồng, trắng, phấn, vàng, tím.
Những đóa sen hoặc nở bung, hoặc e ấp, trong gió hè nhẹ nhàng đung đưa, giọt sương long lanh trên lá sen, nhẹ nhàng nhấp nhô, đúng là một bức tranh ao sen mùa hè tuyệt đẹp.
Diệp Hoàng Ngọc đi sau Liễu hoàng hậu, một trước một sau, Liễu hoàng hậu thỉnh thoảng hỏi vài chuyện lạ ở biên cương, không hề tỏ ra kiểu cách.
Diệp Hoàng Ngọc thuận miệng trả lời, tâm trí vẫn còn vương vấn chuyện của Nh·i·ế·p Phong Hành.
"Diệp phó tướng, ngươi có biết tội của mình không!" Liễu hoàng hậu vốn còn hòa nhã vui vẻ, đến một nơi vắng vẻ trong Ngự Hoa viên, đột nhiên cho lui tả hữu, giận dữ quát mắng.
Diệp Hoàng Ngọc đang thất thần, nghe tiếng quát, giật mình ngẩng đầu.
"Hoàng hậu nương nương tha tội, thần đáng c·h·ế·t, mạo phạm hoàng hậu nương nương." Diệp Hoàng Ngọc kinh hãi, còn tưởng rằng mình vừa rồi lơ đãng, chọc giận Liễu hoàng hậu.
"Diệp Hoàng Ngọc, ngươi định giấu giếm thân phận đến bao giờ?" Liễu hoàng hậu thở dài một tiếng, đỡ Diệp Hoàng Ngọc dậy.
Diệp Hoàng Ngọc giật mình.
"Nha đầu Lăng Nguyệt, đã viết thư nói cho bản cung rồi. Nơi này không có người ngoài, ngươi cũng không cần căng thẳng, đứng lên rồi nói chuyện." Liễu hoàng hậu đã sớm nhận được thư khẩn của Diệp Lăng Nguyệt gửi tới từ mấy ngày trước.
Trong thư ngoài việc nói về thân thế của Hạ Hầu Hoành, còn nhắc tới việc mẫu thân của mình là Diệp Hoàng Ngọc giả nam nhi, gia nhập Hổ Lang quân.
Diệp Lăng Nguyệt trong thư, hi vọng Liễu hoàng hậu tận lực giúp đỡ mẫu thân của mình.
Liễu hoàng hậu đối với việc Diệp Hoàng Ngọc tùy ý vọng vi, ban đầu cũng có vài phần tức giận, nhưng nghĩ đến cuộc sống long đong của Diệp Hoàng Ngọc, lại cảm thấy nàng không hề dễ dàng.
Bây giờ nàng lại còn lập đại công cho Đại Hạ, thu về rồi, hai mẹ con nhà họ Diệp này, đều được xem là kỳ nữ.
Huống hồ Diệp Lăng Nguyệt đã giúp Liễu hoàng hậu diệt trừ Hạ Hầu Hoành, thay nàng cắt đi hậu hoạ là Lạc quý phi, chỉ riêng điểm này, Liễu hoàng hậu đã phải mang một ân tình lớn với Diệp Lăng Nguyệt rồi.
Liễu hoàng hậu đã sớm quyết tâm, dù thế nào cũng phải bảo toàn Diệp Hoàng Ngọc.
"Nói ra thì, chúng ta còn chút nữa là thành thân gia rồi. Chỉ tiếc, Kỳ Nhi bạc phúc, không cưới được cô nương tốt như Lăng Nguyệt." Liễu hoàng hậu thở dài, Diệp Lăng Nguyệt rời khỏi Hạ đô gần ba tháng rồi, Hạ Hầu Kỳ vẫn luôn u buồn không vui.
Thái hậu cùng Liễu hoàng hậu đã khuyên can hết lời, Hạ Hầu Kỳ trước sau vẫn không chịu nạp phi.
Liễu hoàng hậu làm mẹ, cũng chỉ có thể thở dài ngao ngán.
Biết chuyện là do con gái mình đứng sau giật dây, Diệp Hoàng Ngọc làm mẹ càng thêm ngại ngùng.
Tuy rằng con gái là mình sinh, nhưng Diệp Hoàng Ngọc cứ có cảm giác, từ khi con gái thông minh hơn, vẫn luôn là con gái âm thầm che chở mình.
"Thánh thượng đã cho Quân bộ lập hồ sơ, lần này ngươi lập công lớn, chắc chắn sẽ được phong tướng, chỉ là ngươi định giấu thân phận của mình đến bao giờ? Còn nữa, giữa ngươi và Nh·i·ế·p Phong Hành thì sao?"
Liễu hoàng hậu là người từng trải, dáng vẻ Nh·i·ế·p Phong Hành vừa rồi hết mực che chở Diệp Hoàng Ngọc, Liễu hoàng hậu đều nhìn ra, Nh·i·ế·p Phong Hành vốn phóng túng, lần này là thật lòng.
Chỉ là thân phận phụ nữ có chồng của Diệp Hoàng Ngọc, đối với Quan Võ hầu phủ, nhất là đối với lão hầu gia cố chấp, chỉ sợ không thể nào chấp nhận được.
Ý ngoài lời của Liễu hoàng hậu, Diệp Hoàng Ngọc cũng nghe ra được.
Nàng cay đắng đáp.
"Thần cũng biết, lần này là phạm tội khi quân. Thần sẽ tự mình tạ tội với thánh thượng, còn về phần Nh·i·ế·p tướng quân, thần... chưa từng nghĩ đến việc trèo cao." Diệp Hoàng Ngọc vừa nói, sống mũi như có con gì chui vào, hơi khó chịu.
Diệp Hoàng Ngọc đan các ngón tay vào nhau, đốt ngón tay trắng bệch, trong lòng rất đau khổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận