Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 840: Oan gia ngõ hẹp, săn yêu lúc xung đột (length: 8130)

Cái chữ “Long” kia không phải là rồng thật, mà là một vách núi thác nước.
Địa thế Yêu Vực so với đại lục Thanh Châu còn dốc đứng hơn nhiều, khí thế thác nước cũng rộng lớn hơn bất kỳ thác nước nào mà Diệp Lăng Nguyệt từng thấy.
Nước thác màu đen như mực, mờ mịt cuồn cuộn, xối xả đổ xuống, rơi vào một vực sâu lớn cỡ võ đài.
Gần vực sâu, bọt nước tung tóe, nước sâu thăm thẳm.
Đúng như lời Tiểu Thi, đây là vực nước ngọt duy nhất bên ngoài yêu tỉnh chi môn, Yêu Lâm Uyên.
Hễ là hung thú và yêu thú, đều sẽ đến Yêu Lâm Uyên uống nước không theo giờ giấc.
Vì số lượng yêu thú, hung thú đông đúc, có khi thậm chí có yêu cấp bậc đại yêu xuất hiện ở đây, cho nên nếu may mắn, Diệp Lăng Nguyệt có lẽ sẽ phát hiện đại yêu đến săn mồi ở Yêu Lâm Uyên, và cả những thần thú sinh sống ở thế giới vô tận này.
Dĩ nhiên, điều đó cần phải có duyên tốt hoặc phải chờ đợi rất lâu.
Vừa đến gần Yêu Lâm Uyên, Diệp Lăng Nguyệt đã cảm nhận được sát khí xung quanh đậm đặc hơn, nhìn kỹ thì ra sát khí bốc lên từ Yêu Lâm Uyên.
Hỏa là cương, nước là sát, Yêu Lâm Uyên tồn tại không biết bao nhiêu vạn năm, sát khí ở đây, đủ để khiến người thể nhược chết vì sát khí nhập thể.
Diệp Lăng Nguyệt sợ Long Bao Bao và Phượng Sân thể lực yếu, nàng âm thầm phát ra đỉnh tức trong cơ thể, tạo thành một bức bình chướng bảo hộ vô hình quanh ba người, nhờ vậy, sát khí ảnh hưởng lên cả ba người đã giảm đi đáng kể.
“Nguyệt tỷ tỷ, phía trước có người.” Long Bao Bao bĩu môi nói.
Quả nhiên, gần Yêu Lâm Uyên, có ba cái bóng nhỏ đang di chuyển.
“Sao lại là bọn chúng?” Diệp Lăng Nguyệt cau mày.
Sau khi dùng ẩn hình đan, Diệp Lăng Nguyệt không sợ bị phát hiện, nàng ra hiệu, cẩn thận đến gần Yêu Lâm Uyên.
Ba cái bóng đó chính là Nhạc Mai, Trần Mộc và An Dương, những người đã vào yêu tỉnh chi môn trước Diệp Lăng Nguyệt ba người một bước.
Ba đốm sáng kia là định hồn hương trên người bọn họ.
Thì ra, Diệp Lăng Nguyệt có Tiểu Thi dẫn đường nên mới tìm được Yêu Lâm Uyên.
Còn Nhạc Mai, trước khi đến Tứ Phương thành, đã được sư phụ nhắc nhở, sau khi vào yêu tỉnh chi môn, không nên trì hoãn mà hãy đi thẳng đến Yêu Lâm Uyên.
Đầu dục hỏa thần hoàng mà sư phụ Nhạc Mai có, chính là bắt được ngẫu nhiên gần Yêu Lâm Uyên.
Bất quá, lúc đó, Đao Trì Tiên Tạ tạ chủ phải chờ trọn bảy ngày bảy đêm mới bắt được một đầu thần điểu phượng hoàng đến săn mồi. Nghe sư phụ nói, đó là đại khí vận trời cho, không phải ai cũng có cơ hội đó.
“Nhạc sư muội, ở đây thật sự có yêu thú qua lại không? Sao ta chẳng thấy gì cả?”
Dù đã thắp định hồn hương, nhưng An Dương vẫn thấy lạnh thấu xương, hắn chỉ là phương sĩ, tu vi không bằng Trần Mộc và Nhạc Mai, nên đi cùng rất thấp thỏm.
Vất vả lắm mới đến Yêu Lâm Uyên, lại không thấy bóng dáng một hung thú nào, khiến hắn phiền muộn.
“Ai bảo là không có yêu thú, nhỏ tiếng thôi, nếu gặp phải hung thú lợi hại thì ta không bảo vệ được ngươi đâu. Định hồn hương trên tay chúng ta có tác dụng xua đuổi thú, để dụ được nhiều hung thú tới gần, ta đề nghị nên cất hương đi.” Nhạc Mai thấy một nén định hồn hương đã cháy quá nửa, biết là bọn họ đã mất nửa canh giờ.
Nàng không có được điều kiện như sư phụ, có thời gian bảy ngày bảy đêm, nàng chỉ có bốn tiếng rưỡi.
Đương thời, Đao Trì Tiên Tạ tạ chủ đã là cao thủ thần thông cảnh, nàng mở yêu tỉnh chi môn cho Tứ Phương thành chủ xong thì lập tức đóng lại, sau bảy ngày bảy đêm mới mở ra lần nữa.
Nhạc Mai tuy tự phụ, nhưng nàng giờ cũng chỉ là luân hồi cảnh, đương nhiên không dám tùy tiện ở lại bảy ngày bảy đêm.
Cứ giữ định hồn hương thì e là khó dẫn dụ được hung thú yêu thú lợi hại nào.
Nàng đến đây đã quyết ý rồi, ít nhất cũng phải tìm được một con non yêu thú cấp đại yêu mang về.
Nghe An Dương nói vậy, tay chân mềm nhũn, nhưng vì Trần Mộc và Nhạc Mai đã tháo định hồn hương ra rồi, hắn cũng đành miễn cưỡng làm theo, run rẩy đi theo sau lưng hai người.
Sau khi hương khí của định hồn hương tản ra, không khí quanh Yêu Lâm Uyên như trở nên âm u hơn.
Một tiếng gầm rú của thú vọng từ xa lại gần, nghe rất đáng sợ.
“Nghe nói yêu thú thích đi lại kiếm ăn, uống nước vào lúc sớm hoặc tối muộn, chúng ta có lẽ cần phải chờ thêm một hai canh giờ. An sư đệ, vì tứ phương bảng, chúng ta cũng chỉ đành phải chờ.” Trần Mộc ngược lại thận trọng hơn An Dương, mắt hắn đảo quanh tứ phía, cảnh giác với mọi hung thú có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.
Nhạc Mai cũng chẳng thèm quan tâm tới An Dương đáng ghét, nàng cố ý bước đến gần Trần Mộc.
“Nghe nói trước đây các ngươi bị một người tên Hắc Nguyệt ám toán? Nàng ta giờ là người đứng nhất tứ phương bảng à?”
Trần Mộc nghe xong, biết đó là sư phụ tìm cớ cho bọn họ, hắn do dự một chút, không nói gì.
Ngược lại An Dương bất mãn nói:
“Cái gọi là Hắc Nguyệt kia, chỉ là do vận may thôi. Khi chạm mặt chúng ta, nàng ta còn giả bộ yếu đuối, bên cạnh lại còn mang theo một tiểu bạch kiểm đáng ghét. Ai ngờ là một con heo giả hổ, sau lưng không biết đã giở trò với bao nhiêu người, ta thấy một mình nàng ta căn bản không có bản lĩnh săn giết nhiều hung thú đến vậy. Có khi là luyện tà công gì đó, ta nghe nói, có vài ma nữ tà giáo, dựa vào thuật quyến rũ, chuyên môn thải âm bổ dương, làm hại đàn ông.”
An Dương cho rằng Hắc Nguyệt không có môn phái, cũng không có bản lĩnh gì, chỉ có một khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, khiến cho cả đại sư huynh cũng mê muội đầu óc.
Hắn cũng thấy Nhạc Mai có tình cảm với đại sư huynh của mình, mà Nhạc Mai đến từ Đao Trì Tiên Tạ, nói xấu Hắc Nguyệt có lẽ sẽ lấy lòng được nàng.
Cho nên An Dương càng nói càng hăng, hận không thể ví Diệp Lăng Nguyệt là một thứ ai cũng có thể lấy làm chồng.
Nhạc Mai nghe xong, quả nhiên sắc mặt hòa hoãn hơn nhiều, nhìn An Dương cũng có chút thuận mắt.
“An sư đệ, đừng nói nữa.” Trần Mộc có vẻ không vui.
Nhạc Mai liếc mắt nhìn hắn, trong lời nói có chút mùi dấm chua.
“Trần Mộc, cái gọi là Hắc Nguyệt kia có quan hệ gì với ngươi?”
“Bèo nước gặp nhau thôi, nhưng mà đối phương là một cô nương đứng đắn, nói xấu sau lưng người ta thì không tốt.” Trần Mộc giấu diếm.
Hắn biết rất rõ thân phận và địa vị của mình giờ không bằng trước kia, nên cần phải tạo quan hệ tốt với Nhạc Mai.
Nhạc Mai thấy ánh mắt hắn lóe lên, trong lòng đã khẳng định Trần Mộc có gì đó không bình thường với cái gọi là Hắc Nguyệt kia.
Đáy mắt nàng lóe lên một tia u ám.
Xem ra, lần sau nếu gặp lại cái gọi là Hắc Nguyệt kia, nàng nhất định phải dạy cho đối phương một bài học.
Nàng cũng muốn xem xem, con hồ ly tinh nào dám tranh giành đàn ông với Nhạc Mai này.
Những lời của An Dương và Trần Mộc, một chữ cũng không lọt, tất cả đều lọt vào tai Diệp Lăng Nguyệt và mọi người không xa đó.
Diệp Lăng Nguyệt thì còn đỡ, nhưng những người bên cạnh nàng thì giận không ít.
“Cái tên đó đang vũ nhục tỷ tỷ Hắc Nguyệt!” Long Bao Bao nghe xong liền giơ nắm đấm nhỏ lên, hận không thể lập tức xông lên trước mặt để dạy cho tên An Dương một trận.
“Chỉ là mấy người không quan trọng mà thôi.” Diệp Lăng Nguyệt khuyên Long Bao Bao.
Bên cạnh nàng, Phượng Sân mắt phượng khẽ nhấc lên, để ý đến sự ghen ghét trong đáy mắt Nhạc Mai, con ngươi Phượng Sân lay động, trong mắt lóe lên sát cơ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận