Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 98: Giáo huấn An đại đầu heo nữ (length: 7676)

Chương 98: Dạy dỗ con heo cái An đại đầu Sau lần hợp tác đầu tiên, Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi phối hợp càng lúc càng ăn ý.
Cứ mỗi lần quỷ nữ chiểu chu xuất hiện, Lam Thải Nhi sẽ lớn tiếng hù dọa, Diệp Lăng Nguyệt sẽ tìm cơ hội ra tay. Hai người mai phục cả một buổi tối, đã giải quyết bảy tám con quỷ nữ chiểu chu.
Chỉ là không biết có phải do vận may không tốt hay không mà tối hôm đó, một viên chiểu chu nguyên hạch cũng không tìm thấy.
Hai người bàn nhau, quyết định tối hôm sau sẽ lại tìm một khu đầm lầy khác thử vận may.
Trời tờ mờ sáng, tâm trạng tồi tệ chẳng kém hai người kia chính là An Mẫn Hà.
Cũng giống như dự tính của Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi, sau khi tìm được nơi đóng quân, An Mẫn Hà liền dẫn theo mấy tên thị vệ nhà mình, bắt đầu tìm kiếm những khu đầm lầy nơi quỷ nữ chiểu chu trú ẩn.
Nhóm người An Mẫn Hà quyết định nhân lúc trời tối sẽ bắt đầu tóm gọn quỷ nữ chiểu chu.
Chỉ là điều khiến nhóm An Mẫn Hà bực bội chính là, họ đã chờ đợi cả một đêm trong khu đầm lầy mà vẫn không thấy bóng dáng một con quỷ nữ chiểu chu nào.
Đến tận trước lúc bình minh, mặt An Mẫn Hà đã xanh mét.
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy! Trong đầm Vân Mộng có quỷ nữ chiểu chu không vậy, đã qua cả một đêm rồi mà ngay cả một con thú cũng không thấy." An Mẫn Hà vừa nói, chợt nhận ra có gì đó không ổn.
Đúng vậy, không tìm thấy quỷ nữ chiểu chu thì còn có thể nói, nhưng đến một con thú cũng không thấy thì có chút bất thường.
Nhưng An Mẫn Hà thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc chỗ nào không đúng. Nàng đâu biết, mùi dược thủy trên người nàng đã khiến đám thú loại đều kính nhi viễn chi, không muốn đến gần.
Ngay lúc này, An Mẫn Hà nghe thấy trong vùng đầm lầy phía trước có tiếng động nhỏ.
Nàng lập tức phấn khích!
Lẽ nào đó là quỷ nữ chiểu chu?
Nhưng đúng lúc An Mẫn Hà quay đầu nhìn lại, cảnh tượng kinh hoàng kia suýt chút nữa khiến An Mẫn Hà hồn phi phách tán.
Dưới ánh bình minh, trên đầm lầy tối đen một mảng, đâu có quỷ nữ chiểu chu nào.
Đó rõ ràng là một đám ong độc, mỗi con đều to gấp đôi ong bình thường, như mây đen che phủ, đang hướng về phía An Mẫn Hà và nhóm người của nàng bay tới.
"Bảo vệ tiểu thư!" Mấy cao thủ tiên thiên thấy nhiều ong độc như vậy cũng giật mình.
Tệ hơn nữa là, ngày càng có nhiều ong độc từ bốn phương tám hướng của đầm Vân Mộng bay ra, trông như toàn bộ ong độc ở Vân Mộng đều kéo đến.
"Nhanh, bảo vệ tiểu thư rời đi!" Ong độc lớp lớp trùng trùng, bủa vây tứ phía, dù tám tên thị vệ tiên thiên cùng nhau ra tay cũng không thể xua đuổi đám ong độc này.
Đám ong độc rất dữ, chích một phát vừa đau vừa ngứa, có thể khiến người ta mất nửa cái mạng.
An Mẫn Hà tu vi yếu nhất trong nhóm, trên người lại có mùi dược thủy, trở thành bia ngắm, hứng chịu đòn công kích trước tiên.
Một con ong độc chúa chích thẳng vào mặt An Mẫn Hà.
Ngay lập tức, khuôn mặt vốn coi được của An Mẫn Hà sưng vù như quả bóng hơi.
Thấy đám thị vệ tiên thiên phía sau cũng bị ong độc vây khốn, An Mẫn Hà cố hết sức bình sinh, chạy thục mạng.
Đúng lúc này, nàng thấy phía trước có hai bóng người.
Chẳng phải là Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi sao?
"Lam Thải Nhi, Diệp Lăng Nguyệt, hai ngươi mau cứu ta." An Mẫn Hà vừa chạy vừa tìm cách thoát khỏi đám ong độc, nhưng đám gia hỏa này như bám lấy nàng, nhất định không chịu rời đi.
"Ồ, đây chẳng phải là An huyện chủ sao, tám cao thủ tiên thiên hộ vệ uy phong lẫm liệt của cô đâu cả rồi. Ai ai, ta không dám cứu cô đâu, lỡ ta cũng bị cắn thì còn gì là vốn nữa." Lam Thải Nhi thấy bộ dạng chật vật của An Mẫn Hà, miệng thì nói nghiêm chỉnh, nhưng trong lòng đã cười đến đau bụng, khỏi cần nói, đây chắc chắn là do nước xua đuổi côn trùng của Diệp Lăng Nguyệt phát huy tác dụng.
Cũng lạ thật, đám ong độc chỉ vây quanh An Mẫn Hà chứ không thấy tiến đến gần hai người.
Trên đầu An Mẫn Hà, các loại nốt sưng to nhỏ ngày càng nhiều, trông thảm hại vô cùng.
"An đại tiểu thư, cô vẫn chưa hiểu sao, thiếu nợ phải trả, muốn chúng ta ra tay cứu người thì phải trả giá đi." Diệp Lăng Nguyệt bình thản nói.
"Nếu ai cứu được ta, ta cái gì cũng đồng ý." Bị dồn vào đường cùng, An Mẫn Hà không chút nghĩ ngợi liền thốt ra.
"Lời này là do cô nói đấy nhé. An huyện chủ, thật ra ta cũng có một phương pháp thô sơ, có thể xua đuổi ong độc, ta có thể nói cho cô biết, nhưng, cô nhất định phải đưa hết tất cả số lượng Túy Tiên cư cho ta." Vừa nghe Diệp Lăng Nguyệt có cách, An Mẫn Hà suýt nữa cảm kích rơi nước mắt, nhưng giây phút sau, nghe điều kiện của Diệp Lăng Nguyệt, An Mẫn Hà suýt chút nữa tức điên.
Cái con nhà quê đáng ghét này, lại muốn số lượng Túy Tiên cư.
Trước kia An Mẫn Hà chỉ dùng một nghìn lượng hoàng kim để đổi số lượng Túy Tiên cư, nhưng bây giờ số định mức kia, ít nhất cũng phải đáng giá vạn lượng hoàng kim.
Thấy An Mẫn Hà vẫn không chịu thỏa hiệp, Diệp Lăng Nguyệt thở dài thườn thượt.
"Ta nghe nói ong độc trong đầm Vân Mộng rất độc, bị đốt trúng, nếu chậm trễ trị liệu, vết thương sẽ bị lở loét, toàn thân sẽ mọc ra những nốt mủ giống như cóc, nốt mủ đó sẽ còn chảy ra nước mủ ghê tởm nữa. Hơn nữa sau khi chữa trị sẽ để lại sẹo, như cái đầu heo vậy. An huyện chủ cô xinh đẹp như hoa như nguyệt, nếu bị sẹo thì đáng tiếc quá." Diệp Lăng Nguyệt ra vẻ đau lòng nói.
Nghe nói đến chuyện sẽ hủy dung, An Mẫn Hà suýt khóc òa.
Nàng không muốn biến thành đầu heo, như vậy làm sao nàng còn mặt mũi gặp người nữa.
"Được, ta đồng ý, ta cho ngươi tất cả số lượng Túy Tiên cư, mau nói cho ta biết, làm sao để tránh đám ong độc này." Lúc này An Mẫn Hà đã bị dồn đến chân tường.
"Ta thích những người sảng khoái như An huyện chủ, cô cứ nhảy xuống đầm lầy phía trước, toàn thân chìm xuống, nhớ là cả đầu nữa, như vậy ong độc sẽ không chích được cô." Diệp Lăng Nguyệt vừa nói xong, An Mẫn Hà liền không màng tất cả, cắm đầu nhảy vào đầm lầy.
Đầm lầy Vân Mộng tích tụ không biết bao nhiêu năm, trong đó đủ thứ đồ tạp nham, lá cây mục nát, phân và nước tiểu động vật, xác chết, chất đống khắp nơi, mấy thứ này lên men cùng một chỗ, mùi hôi thối thì không cần nói cũng biết.
Đối với An Mẫn Hà ngày thường nhìn thấy người ăn xin còn phải nhường đường, đây thực sự là một loại giày vò khiến người ta sôi máu.
An Mẫn Hà vừa nhảy xuống, chỉ cảm thấy một mùi hôi thối xộc lên từ miệng mũi tai.
Đám ong độc vẫn chưa lập tức tản đi, còn xoay trên đầu nàng một hồi rồi mới biến mất.
An Mẫn Hà không nhịn được, hớp mấy ngụm nước đầm, khạc ra mấy bọt khí rồi mới thực sự chìm xuống.
"Huyện chủ!" Đám thị vệ An Quốc hầu chạy theo sau hét lên.
Nhưng An Mẫn Hà hồi lâu không có phản ứng gì, đợi đến khi họ ba chân bốn cẳng kéo An Mẫn Hà lên khỏi đầm lầy thì phát hiện nàng đã bị mùi thối làm ngất xỉu.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận