Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 453: Hồng Minh Nguyệt, bị nhục (length: 7830)

Ánh sáng xanh có thể thu vào được, có thể đi vào được, đúng là cổ quái.
Nhìn kỹ lại mới thấy, đâu có phải ánh sáng xanh gì, rõ ràng chỉ là một sợi tơ màu xanh lá cây.
Dưới sợi tơ, ánh vàng rực rỡ, lại là một cái lục lạc tròn trịa tinh xảo.
Kia là?
Dưới lôi đài, Diệp Lăng Nguyệt lập tức trợn tròn mắt.
Lấy lục lạc cùng dây lụa làm vũ khí, cả đại lục này chỉ có một người.
Cho nên, dù chỉ là gặp qua một lần, Diệp Lăng Nguyệt liền ghi nhớ món linh khí này, chính là thiên cấp linh bảo bắc đẩu hoán nguyên linh.
Tên nam tử trên lôi đài kia, thình lình lại là Bạc Tình, người đã từng gặp mặt một lần với Diệp Lăng Nguyệt trong thái ất bí cảnh.
Lục lạc trông có vẻ đáng yêu, nhưng thực chất lại là uy lực kinh người, thế đi cực nhanh, hóa thành một vệt kim quang, trúng ngay vào người đệ tử Thiên Giáp tông kia.
Tên đệ tử Thiên Giáp tông kêu thảm một tiếng, liền như con thiêu thân gãy cánh, theo trên lôi đài ngã xuống, hướng Hồng Minh Nguyệt đập tới.
Ánh mắt Hồng Minh Nguyệt biến đổi, rút cây thương hải tam sinh từ dưới tay áo ra, ngưng tụ nguyên lực, làm bộ muốn tiếp lấy đệ tử kia.
Nhưng nào ngờ, Bạc Tình môi mỏng nhếch lên, chỉ nghe "bành" một tiếng, có thứ gì đó đột nhiên nổ tung.
Hồng Minh Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ cảm thấy thịt nát văng tung tóe đập vào mặt nàng, vung tay lên, lại là một tay đỏ tươi.
Hồng Minh Nguyệt không khỏi kinh ngạc, tên đệ tử Thiên Giáp tông kia đã ngã xuống, chỗ hạ thân kia của hắn, đã không còn, máu tươi chảy ròng ròng.
Gương mặt xinh đẹp của Hồng Minh Nguyệt trắng bệch, lại nhìn xuống mặt đất, lập tức thấy rõ thứ vừa đập vào mặt mình, thình lình chính là thứ dơ bẩn kia...
"Vũ nhục sự trong sạch của nữ tử, tội ác tày trời, bản thiếu hôm nay liền phế bỏ thứ đồ chơi của ngươi, xem ngươi sau này còn làm ác được nữa không." Bạc Tình xoay tay, liền thu hồi bắc đẩu hoán nguyên linh, đôi mắt xinh đẹp như kết một tầng băng mỏng.
Chỉ thấy gò má hắn như đao gọt, dù đẹp như con gái, nhưng giờ khắc này, lại không có nửa phần khí âm nhu ngày xưa.
Bạc Tình chỉ dùng một chiêu, liền phế đi mệnh căn của tên nam tử Thiên Giáp tông kia, còn tiện thể nhục nhã Hồng Minh Nguyệt một phen, thủ đoạn thật âm hiểm độc ác, lại là phù hợp với tác phong tuyệt tình tổng nhất quán, không sai chút nào.
Trong khoảnh khắc, mặt Hồng Minh Nguyệt, trắng bệch một mảnh, dạ dày buồn nôn, không nhịn được liền nôn oẹ ra.
Tên đệ tử Thiên Giáp tông kia, sớm đã ngất đi, bị người vội vàng khiêng xuống.
Phía thế lực ngầm kia, tức khắc ồn ào náo động, như thể sắp nổ tung đến nơi.
"Thiếu tông chủ dũng mãnh phi thường!"
"Thiếu tông chủ thần công cái thế, thiên hạ vô song!"
"Thiếu tông chủ, mê chết người!"
Trong nháy mắt, nam nữ già trẻ, tất cả đều hướng lôi đài hô hào, ngược lại phía chính đạo kia, ai nấy đều sắc mặt khó coi, như vừa mất cha.
Diệp Lăng Nguyệt cũng âm thầm lấy làm lạ, bất quá nửa năm trời, không ngờ tên Bạc Tình này, đúng là khiến người ta phải lau mắt mà nhìn.
Lần trước tại thái ất bí cảnh, hắn cải trang làm con gái, người thì lười biếng, bất quá là tu vi Đan cảnh, liền dựa vào một thân linh khí, bức lui không ít địch nhân.
Nhưng một tay hôm nay, lại là hàng thật giá thật, xem thực lực hắn, đã là Luân Hồi nhị đạo tả hữu, so với Lạc Tống Luân Hồi tam đạo, thế nhưng cũng tương đương.
"Bạc Tình, ta muốn giết ngươi." Đáy mắt Lạc Tống, cũng là một mảnh đỏ ngầu.
Cái Thừa Phong bảo bình kia, đột nhiên bay lên không.
Trên thân vốn trơn bóng của nó, sinh ra từng đạo quang luân, trong quang luân, phút chốc bắn ra vô số luồng khí lạnh băng, những luồng khí lạnh băng kia, lạnh thấu xương.
Khi khí lạnh xuất hiện, một luồng phong chi lực màu xanh lá, xoay quanh bên người Lạc Tống.
"Một cái linh khí địa cấp thuộc tính song phong thủy thật tốt." Bạc Tình, sở thích lớn nhất, chính là thu thập các loại linh khí.
Hắn liếc mắt liền nhận ra, cái Thừa Phong bảo bình này của Lạc Tống, không hề tầm thường.
Trên mặt vốn cà lơ phất phơ, cũng thêm mấy phần thận trọng.
Từ Thừa Phong bảo bình, khí lạnh tràn đến, hàn khí như gió mùa đông, gào thét mà tới, chỗ nó đi qua, trong nháy mắt hóa thành hàn băng.
Khí lạnh phô thiên cái địa ập tới, trong nháy mắt trên lôi đài, liền ngưng kết lên hàn băng, giống như bắc cực băng nguyên.
Tên phương sĩ bị vũ nhục kia, sợ đến cuộn tròn người vào một góc, nhưng dù như thế.
Khí lạnh thấu xương, làm toàn thân nàng cứng đờ, da vốn trắng như tuyết, cũng biến thành màu thâm đen.
Sắc mặt Bạc Tình ngưng lại, bắc đẩu hoán nguyên linh trong tay rung lên, sợi tơ hóa thành vài luồng, trong nháy mắt tạo thành một tấm lưới lớn, tấm lưới đó ngăn cản khí lạnh.
Tấm lưới ngăn cản khí lạnh lại bên ngoài.
Trên lôi đài, hai màu lam lục giao nhau, khí lạnh trong Thừa Phong bảo bình, lần lượt oanh kích tấm lưới, như muốn xé rách nó ra.
Ánh mắt Lạc Tống đóng băng, thực lực của hắn, so với Bạc Tình, từ đầu đến cuối vẫn là hơn một luân hồi kiếp.
Đối phương mặc dù sử dụng thiên cấp linh bảo, nhưng linh khí càng tốt, việc khống chế nó, tiêu hao nguyên lực cũng sẽ càng lớn.
Cho nên Lạc Tống có niềm tin tuyệt đối, chỉ cần lát sau, Bạc Tình nhất định không thể chống đỡ nổi.
Lúc này, thân thể Bạc Tình run rẩy, như thể nguyên lực sắp cạn kiệt.
"Ha ha, tiểu tử, không chống nổi nữa rồi đúng không. Thiên cấp linh khí của ngươi, thuộc về ta thôi." Lạc Tống tham lam ngắm nghía bắc đẩu hoán nguyên linh, chỉ thấy hắn chợt khẽ quát một tiếng.
Thừa Phong bảo bình đột nhiên to lớn lên, trở nên lớn bằng một ngọn núi nhỏ, gào thét, hung hăng lao đến bắc đẩu hoán nguyên linh.
Tấm lưới lớn kia, cuối cùng không chống đỡ được nữa, lập tức bị đánh bay ra ngoài, liền cả chiếc lục lạc bên trên cũng cùng bắn ra ngoài.
Lạc Tống tham lam gào lên, đạp chân xuống, tiếp tục thế Thừa Phong bảo bình, vươn tay chụp về phía bắc đẩu hoán nguyên linh.
Nhưng ngay lúc đó, chiếc bắc đẩu hoán nguyên linh bỗng phát ra một tiếng kêu quái dị đến chói tai.
Tiếng kêu như ma âm xuyên não, đầu Lạc Tống đau nhức như nứt ra, bắc đẩu hoán nguyên linh liền như con cá nghịch ngợm, trườn ra khỏi kẽ tay hắn.
Ngay sau đó, một tiếng huýt gió cực kỳ bén nhọn, bắc đẩu hoán nguyên linh to cỡ nhãn cầu, lập tức biến thành cỡ nắm tay, như một viên lưu tinh nhỏ, lao thẳng vào Thừa Phong bảo bình.
Cú va chạm này, không phải chuyện bình thường, dưới va chạm, nguyên lực cuồng bạo trong nháy mắt, để lại một cái hố trên Thừa Phong bảo bình...
Lạc Tống kinh hãi, nhịn cơn đau buốt trong đầu, liền muốn thu hồi bảo bình.
Nhưng Bạc Tình đâu dễ từ bỏ.
Chỉ nghe lại là mấy tiếng va chạm giòn tan, Thừa Phong bảo bình như một con diều đứt dây, bị đập đến tứ tung.
"Một cái đồ bỏ đi, cũng dám so với bắc đẩu hoán nguyên linh của bản thiếu, xem bản thiếu không đập linh khí của ngươi thành cái sàng." Bạc Tình tùy ý cười lớn, dung nhan diễm lệ như hoa hạnh tháng ba, giờ phút này đầy vẻ tà tứ.
Linh khí Địa cấp, bị ví như đồ bỏ đi, những lời cuồng vọng như vậy, e là thiên hạ này, chỉ có một mình Bạc Tình dám nói.
Lạc Tống tức đến hộc máu, cơn đau đầu lại vẫn chưa hết, hắn không còn tâm trạng đánh tiếp, trong lúc bất đắc dĩ, chỉ có thể thu hồi Thừa Phong bảo bình, gần như là lảo đảo, nhảy xuống khỏi lôi đài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận