Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 14: Không gian thăng cấp (length: 6221)

Chương 14: Không gian thăng cấp Diệp Lăng Nguyệt và tiểu manh khuyển trong khoảng thời gian này, cũng đã thiết lập tình cảm vô cùng sâu sắc, đối với tiểu manh khuyển mà nói, mỗi ngày xác định vị trí có thịt ăn, đã thành thói quen thường ngày của nó.
Diệp Lăng Nguyệt ngủ mê ba ngày, tiểu manh khuyển bên trong Hồng mông thiên, cũng đói bụng ba ngày.
Tiểu manh khuyển chờ đợi mãi, không thấy thịt nướng ngon, lại không thấy Diệp Lăng Nguyệt, ở bên trong Hồng mông thiên, sốt ruột xoay quanh.
Thật vất vả thấy được Diệp Lăng Nguyệt, nó "hưu" một tiếng, vọt tới trước người Diệp Lăng Nguyệt.
Đáy mắt nó hiện lên một tầng lệ quang, vẻ mặt vô cùng đáng thương, một bộ dạng như bị bỏ rơi đáng thương.
"Tiểu gia hỏa, xin lỗi, đã quên mất ngươi, ta đây cho ngươi ăn thịt nướng." Diệp Lăng Nguyệt mặt đầy xấu hổ, nàng lấy que đánh lửa, nhóm lửa bắt đầu nướng thịt.
Mùi thịt bay khắp nơi, rất nhanh Diệp Lăng Nguyệt liền nướng xong thịt, tiểu manh khuyển ăn một bữa no nê, vẫn luôn chống đến ợ một tiếng, mới ngừng miệng, nhưng so với mấy lần trước, lần này tiểu manh khuyển ăn no rồi, không có quay đầu trở về sương trắng.
"Kít nha." tiểu manh khuyển hướng về phía thân thể Diệp Lăng Nguyệt hít hà, bỗng nhiên vươn đầu lưỡi, liếm liếm lên chân Diệp Lăng Nguyệt.
Ở lưng núi, Diệp Lăng Nguyệt suýt chút mất mạng, khi vật lộn với thiết tí viên, trên chân cũng bị thương, nàng dùng hết rượu xoa bóp vết thương trên người, thật cũng không để ý, nhưng tiểu manh khuyển lại phát hiện.
Vết thương bị đầu lưỡi tiểu manh khuyển liếm liếm xong, cảm giác một hồi tê tê dại dại, tiểu gia hỏa này đây là đang đau lòng nàng bị thương sao?
Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy rất uất ức, rốt cuộc cũng nuôi quen cái tiểu gia hỏa này.
"Tiểu gia hỏa, ta phải đi rồi." Diệp Lăng Nguyệt vỗ vỗ đầu tiểu manh khuyển.
Dường như nghe hiểu lời Diệp Lăng Nguyệt, lông trắng trên người tiểu manh khuyển thoáng cái nổ tung.
"Kít nha —— kít nha kít nha." tiểu manh khuyển dứt khoát dùng miệng cắn vạt váy của nàng, co lại thành một quả cầu bông, không chịu nhả ra, phảng phất như sợ Diệp Lăng Nguyệt lại đột nhiên mất tích vài ngày.
Ở cùng Diệp Lăng Nguyệt hơn nửa tháng, tiểu manh khuyển đã hoàn toàn tin tưởng nàng.
"Ngươi sao vậy?" Diệp Lăng Nguyệt thấy dáng vẻ của tiểu manh khuyển, nghi ngờ.
Trong đôi mắt ngấn nước của tiểu manh khuyển, cũng mang theo vài phần do dự, nhưng cuối cùng, nó quyết định.
Chỉ thấy tiểu manh khuyển bỗng há miệng ra, cắn lên chân Diệp Lăng Nguyệt, mép miệng của nó, cũng rịn ra một tia máu.
Máu của Diệp Lăng Nguyệt và máu của tiểu manh khuyển lần lượt tạo thành hai ngôi sao sáu cánh, hai ngôi sao sáu cánh hội tụ vào một chỗ, thành hai trận khế ước cổ xưa.
Diệp Lăng Nguyệt quên đi đau đớn, nhìn khế trận huyết quang lấp lánh, trong đầu, thoáng qua một ý nghĩ.
Linh khế, chẳng lẽ đây chính là linh thú linh khế mà nương đã nói.
Chỉ thấy linh khế được vẽ bằng máu của Diệp Lăng Nguyệt, xuất vào trong cơ thể tiểu manh khuyển, mà một cái linh khế được vẽ bằng máu của tiểu manh khuyển, lại xuất vào cơ thể Diệp Lăng Nguyệt.
Ngay khoảnh khắc linh khế nhập vào cơ thể, bên trong Hồng mông thiên, cũng xảy ra biến hóa, chỉ thấy sương trắng mông lung nguyên bản, thoáng cái tản ra một mảng lớn, khu đất trống vốn chỉ lớn bằng một chiếc cốc, biến thành lớn bằng một mẫu đất.
Ngoài tình cảnh của Hồng mông thiên trở nên lớn hơn, phía trước còn xuất hiện hai căn nhà tranh nhỏ hướng nam bắc đứng đối diện nhau, nguyên lực trong Hồng mông thiên cũng nồng nặc hơn rất nhiều.
Đây là Hồng mông thiên thăng cấp?
Diệp Lăng Nguyệt rõ ràng, Hồng mông thiên lần này biến hóa, là vì nàng cùng tiểu manh khuyển kết thành linh khế.
"Kít nha kít nha." sau khi tiểu manh khuyển kết thành linh khế với Diệp Lăng Nguyệt, nó vui vẻ tại chỗ nhảy nhót, nhưng nó đang nói gì, Diệp Lăng Nguyệt một chữ cũng không hiểu.
Tiểu manh khuyển là linh thú không sai, nhưng nó quá nhỏ, may là sau khi kết linh khế với Diệp Lăng Nguyệt, nó có thể giao tiếp đơn giản bằng linh hồn với Diệp Lăng Nguyệt.
"Tiểu Chi Yêu, ngươi muốn ta đi xem hai căn nhà tranh phía trước sao?" Diệp Lăng Nguyệt hướng hai căn nhà tranh đi đến, hai gian nhà tranh đó, chắc có liên quan đến chủ nhân trước của Hồng mông thiên.
Nhà tranh đã rất nhiều năm không có người ở.
Diệp Lăng Nguyệt bước vào một gian bên trái, trong phòng, chỉ có một cái giường và vật dụng hàng ngày đơn giản nhất cùng một ít sách.
Trong đó phần lớn đều là sách, bên trong có một quyển gọi là Hồng mông bản chép tay, lại do một người tên Hồng mông Phương Tiên lưu lại.
Sau khi xem xong quyển bản chép tay kia, Diệp Lăng Nguyệt chợt bừng tỉnh ngộ.
Vị cao nhân tên là Hồng mông Phương Tiên này, chính là chủ nhân đời thứ nhất của Hồng mông thiên, đồng thời, hắn cũng là chủ nhân của chiếc đỉnh đen trên tay phải của Diệp Lăng Nguyệt.
Năm đó Hồng mông Phương Tiên vì cùng người yêu của mình là Ngọc Thủ Độc Tôn cùng nhau ẩn cư, đã dùng chí bảo Càn đỉnh của mình luyện hóa ra Hồng mông thiên thế ngoại động thiên này.
Hai người năm đó, ở trên đại lục cũng là những tồn tại tiếng tăm lừng lẫy, chỉ là một người thì lấy việc cứu người tế thế, nổi tiếng thiên hạ; còn người kia lại lấy việc giết người vô số, tiếng xấu lan xa.
Chỉ có hai người như vậy, lại thành người yêu sinh tử của nhau, sau khi hai người quyết ý ẩn cư, tiệc vui chóng tàn, bởi vì quan niệm của mỗi người khác nhau, xảy ra tranh chấp, ra tay đánh nhau, một đôi người yêu thành kẻ thù.
Ngọc Thủ Độc Tôn càng tức giận bỏ đi Hồng mông thiên, Hồng mông Phương Tiên sau đó hối tiếc không thôi, rời khỏi Hồng mông thiên để đi tìm Ngọc Thủ Độc Tôn, chỉ tiếc, hai người lần đi này liền rốt cuộc không trở về nữa.
Mà Tiểu Chi Yêu thì là một linh sủng được Ngọc Thủ Độc Tôn nuôi năm đó, sau khi hai người rời đi, liền bị phong ấn bên trong Càn đỉnh, thoáng một cái đã mấy ngàn năm, cho đến khi Diệp Lăng Nguyệt vô tình mở ra phong ấn Càn đỉnh, ngoài ý muốn mở ra Hồng mông thiên bên trong Càn đỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận