Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 85: Đại chiến kết thúc

Chương 85: Đại chiến kết thúc Ân Tồn Trí lao mình vào giữa đại quân, thay Tiết Nhân Quý cản lại một tên cao thủ Đại Tông Sư.
Nhưng Tiết Nhân Quý nhất thời cũng không trụ nổi, rơi vào thế hạ phong.
Ba tên cao thủ Đại Tông Sư giết Tiết Nhân Quý chính là ba người có tu vi cảnh giới cao nhất mà dị tộc phái đến lần này.
Nhị trưởng lão của Man Thần giáo, Đại Tông Sư ngũ trọng thiên.
Đại trưởng lão của Trường Sinh Thiên, Đại Tông Sư lục trọng thiên.
Hắc lão quái của Tát Mãn giáo, Đại Tông Sư ngũ trọng thiên.
Man Yêu của Man Thần giáo, Đại Tông Sư tứ trọng thiên.
Nếu Tiết Nhân Quý không bị thương, có lẽ còn có thể chiến thắng bọn hắn, nhưng lúc này Tiết Nhân Quý đang mang thương, lại vừa trải qua một trận đại chiến.
Ngay lúc này.
Tần Tiêu liếc nhìn Lý Thuần Phong.
"Đạo trưởng, đến lượt ngươi ra tay!"
Lý Thuần Phong mỉm cười.
"Tuân lệnh!"
Hóa thành một làn khói đen biến mất ngay tức khắc.
Khi xuất hiện lại thì đã ở trong đại quân.
Doãn Cát Phủ kiến thức rộng rãi, lên tiếng: "Điện hạ Lục, vị này hẳn là cao nhân Đạo gia?"
"Không sai, đây là phụ hoàng phái hộ đạo giả cho ta trong lần xuất chinh này."
"Tần Hoàng đối với điện hạ thật là tình phụ tử thâm thiết, ân trọng như núi, lại lập tức phái ra hai tên cao thủ Đại Tông Sư cảnh giới để bảo hộ điện hạ." Doãn Cát Phủ ý vị sâu xa nói.
Mấy vị thống soái quốc gia khác cũng khó hiểu nhìn tên công tử ăn chơi trác táng trong mắt bọn họ.
Nhất là phía Thiên Võ, đây chính là phò mã gia của Thiên Võ bọn họ.
Tần Tiêu lên tiếng: "Quốc công nghĩ nhiều rồi, vị đại giám vừa rồi chính là phái tới bảo hộ Triệu Quốc Công."
Triệu Bán Sơn: "..."
Rồi sau đó lên tiếng: "Đúng vậy, đúng vậy, là bệ hạ phái đến bảo hộ ta."
Trong lòng thì thầm: "Sao ta không biết bệ hạ còn phái một Đại Tông Sư đến bảo hộ ta chứ."
Man Yêu thấy một đạo sĩ xuất quỷ nhập thần xuất hiện giữa chiến trường bọn chúng đang vây công Tiết Nhân Quý.
Trong lòng không hiểu sao lại hồi hộp mấy nhịp, người không tự chủ lui về sau mấy bước, rồi lại lui thêm mấy bước.
Nơi đây không nên ở lâu, đây là ý nghĩ đầu tiên trong lòng Man Yêu, hắn cảm thấy đạo sĩ này quá nguy hiểm, tuy trên người hắn không hề tỏa ra chút khí thế nào, nhưng như thế mới là đáng sợ nhất, tuyệt đối là loại tu vi đạt đến mức cực sâu mới có thể đạt tới cảm giác phản phác quy chân này.
Man Yêu chỉ cảm nhận được loại khí thế này trên người giáo chủ và phó giáo chủ trong giáo.
Càng nghĩ càng thấy sai sai, rồi vô thức lùi thêm mấy bước nữa.
Lý Thuần Phong liếc mắt nhìn hắn không để lại dấu vết.
Cười nói: "Tiết tướng quân, bần đạo chặn hai người cho ngươi, chính ngươi chọn một."
"Đa tạ đạo trưởng!"
"Ngươi bò tới đây cho lão tử!" Tiết Nhân Quý chỉ vào tên đại trưởng lão Trường Sinh Thiên có thực lực mạnh nhất ở giữa sân.
Quả hồng thì phải chọn quả cứng nhất mà nện, đó là chí lý danh ngôn của Tiết Nhân Quý.
Mềm quá thì không có ý nghĩa.
Lý Thuần Phong đối phó hai tên cao thủ Đại Tông Sư ngũ trọng thiên thành thạo, tựa như đang đùa giỡn bọn chúng.
Một chữ cũng là chơi.
Phía trên Nhạn Môn quan, Tần Tiêu ra lệnh: "Bảo vệ tốt hai vị tiên sinh."
"Vâng!"
Một giọng nói vang lên trong bóng tối, như thể có bốn giọng nói.
Chỉ thấy Tần Tiêu chu môi huýt sáo một tiếng.
Một con bạch mã đồng thể toàn thân màu đen, bốn vó trắng như tuyết nhanh chóng chạy như điện về phía cửa thành.
Phía trên cửa thành.
Tần Tiêu vận công khinh công thả người nhảy một cái, vừa vặn đáp xuống trên lưng con thần mã tuyệt thế này.
Con ngựa này là gì, chính là phần thưởng mà Tần Tiêu đạt được trong tháng này khi điểm danh, danh câu ở quan ngoại, Ô Vân đạp Tuyết.
Trong lịch sử, mấy chủ nhân của nó đều không phải là những người vô danh, mà là những mãnh tướng ngang dọc sa trường, như Trương Phi, Hô Duyên Chước...
Trên tường thành, Doãn Cát Phủ nhìn thật sâu Tần Tiêu đang thúc ngựa rời đi ở dưới thành.
Vương Mãnh thì bất đắc dĩ nói: "Điện hạ, quân tử không nên ở nơi nguy hiểm dưới tường a."
Lý Nho ra lệnh: "Nhan Lương, Văn Sửu, hai người các ngươi lập tức đi bảo hộ điện hạ, điện hạ mà có sơ suất gì, thì đem đầu tới gặp ta."
"Dạ, tiên sinh!"
Hai người rút vũ khí bên mình ra, lập tức đuổi theo Tần Tiêu.
Tần Tiêu thúc ngựa chạy trên chiến trường, Thiên Vấn kiếm trong tay không ngừng thu gặt sinh mạng của dị tộc.
Vài hơi thở sau.
Nhan Lương và Văn Sửu cũng thúc ngựa giết đến bên cạnh Tần Tiêu, hai người một trái một phải canh giữ bên cạnh Tần Tiêu.
"Nhan Lương, Văn Sửu, sao các ngươi cũng đến đây?"
"An nguy của chủ công là quan trọng nhất."
Tần Tiêu cười một tiếng.
Chắc chắn là Văn Ưu bảo bọn họ đến bảo vệ mình, nếu hỏi ai có thể không chút giữ lại vì mình thì chỉ có Lý Nho, Lý Văn Ưu, nghĩ đến đây trong lòng không khỏi thấy ấm áp.
Rồi sau đó cười lớn nói: "Đại trượng phu sống làm người tài, chết làm quỷ hùng."
"Hôm nay để chúng ta giết thống khoái!"
"Cẩn tuân lệnh điện hạ!"
Sau đó ba người buông tay buông chân, ngang dọc trong quân dị tộc, nơi bọn họ đi qua không ai chống nổi một chiêu.
"Đinh!"
"Chúc mừng ký chủ lần đầu ra trận, đại hiển thần uy, khen thưởng một lần triệu hồi ngẫu nhiên."
"Cái này mà cũng có khen thưởng, xem ra bản vương cần phải đến chiến trường sớm một chút mới được."
Trong khi võ tướng tuyệt thế bị kiềm chế, cao thủ Đại Tông Sư bị kéo lại, Tần Tiêu đành phải làm càn vô địch. ╰╮ Phía trên Nhạn Môn quan.
Nhìn Tần Tiêu giết khắp bốn phương, Doãn Cát Phủ, quốc công của Đại Chu buồn bã nói: "Tần Hoàng sinh được một hảo nhi tử, đáng tiếc không phải người Đại Chu ta."
Hoàng Trận Đồ, quốc công của Tây Sở nhìn Tần Tiêu với vẻ kiêng kị, lẩm bẩm: "Kẻ này có vài phần dáng dấp của hoàng huynh Tần Trường Không của hắn, hoàng thất Đại Tần thật đúng là người tài ba xuất hiện lớp lớp."
Đại Tần và Tây Sở giáp ranh nhau, đại hoàng tử trấn giữ Trấn Bắc quan, hai nước thường xuyên giao chiến, đại hoàng tử Tần Trường Không võ dũng hơn người, có sức mạnh địch muôn người, điều này khiến cho quân Tây Sở trong không ai không kính nể vạn phần.
Từ Đồ Chi, Từ Quốc Công của Thiên Võ nhìn Tần Tiêu đang xông pha trong đại quân, cảm thán nói: "Xem ra phò mã gia triều ta cũng không phải như lời đồn yếu kém như vậy."
"Lời đồn hại người a!"
"Lời đồn không thể tin a!"
"Chờ về nước rồi sẽ đem tin này nói cho Minh Nguyệt công chúa, chắc hẳn nàng sẽ rất vui vẻ."
Từ Đồ Chi cũng là người chứng kiến Võ Minh Nguyệt lớn lên, bà không muốn nàng gả vào nước khác, bây giờ Thiên Võ loạn trong giặc ngoài, thật sự là không còn cách nào.
Hai người cầm quân của Đông Hòa và Nam Hàn liếc mắt nhìn nhau, rồi lộ ra sát khí vô tận.
Vừa hay cảnh này bị Lý Nho thu vào tầm mắt, Lý Nho thản nhiên như không có việc gì hơi liếc bọn họ, trong lòng thì đã ghi tên bọn họ vào quyển sổ đen nhỏ của mình.
Đại chiến tiếp tục cả ngày.
Cuối cùng, dị tộc Bắc Hoang không địch lại, trực tiếp bại lui.
80 vạn đại quân chỉ còn hơn 20 vạn thiết kỵ tháo chạy trong hoảng loạn.
Chín tên Đại Tông Sư chỉ trốn thoát ba tên.
Hai tuyệt thế võ tướng thì bị Hoàng Trung chém giết một tên, trong đó một tên A Sử Na trốn thoát.
Dị tộc bại lui, để lại vô số thi thể, cả của dị tộc lẫn người Trung Nguyên.
Máu nhuộm vàng cát cỏ không xanh.
Khắp nơi trên mặt đất là tàn thi tay gãy, máu tanh vô cùng, thê thảm cực độ.
Đại quân Trung Nguyên cũng chết trận hơn 30 vạn, có thể nói là đánh địch một ngàn tự tổn tám trăm.
Người nổi bật nhất trong trận chiến này là Tiết Nhân Quý, đầu tiên là một mình chém giết dũng sĩ thứ hai của Man tộc, tuyệt thế võ tướng Man Bá, sau cùng lại một mình bị trọng thương nhưng chém ba tên Đại Tông Sư dị tộc.
Không chút nào khoa trương mà nói từ hôm nay trở đi, danh tiếng của Tiết Nhân Quý sẽ nổi danh thiên hạ, trấn nhiếp dị tộc, khiến dị tộc sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận