Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 204: Năm đó chuyện cũ

Chương 204: Chuyện cũ năm xưa Nhìn ba người đồng lòng nhất trí dùng bút làm vũ khí công kích mình.
Tần Tiêu Dao buông tay nói: "Mỗi ngày quy tắc nhiều như vậy, khuôn sáo bó buộc, quá mệt mỏi, khó khăn lắm mới có chút thanh thản."
"Lúc này trong đầu nhi thần không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là chúng ta một nhà bốn người khó khăn lắm mới tụ tập một chỗ, phụ hoàng trong mắt nhi thần chỉ là phụ thân mà thôi, mẫu hậu chỉ là mẫu thân mà thôi, hoàng huynh trưởng chỉ là đại ca của ta mà thôi, chúng ta cũng chỉ là trò chuyện vui vẻ như người một nhà bình thường thôi."
Nghe đến đây Tần Hoàng trong nháy mắt giật mình.
"Càn rỡ, tiểu lục hôm nay ngươi hơi quá rồi đó."
"Lão đại ngươi mau đưa tiểu lục đi xuống giải tỏa bớt đi, tiểu lục chắc là nghẹn gần c·h·ế·t rồi."
"Dạ, mẫu hậu!" Tần Trường Không hành lễ nói.
"Bái biệt phụ hoàng mẫu hậu!"
Lập tức Tần Trường Không liền mang theo Tần Tiêu Dao lập tức rời khỏi xe liễn.
Cùng người đánh xe Cao công công và Lý Thuần Phong, Giang Ngọc Yến ba người ngồi cùng nhau.
Tần Tiêu Dao vô thức thân mật ôm lấy vai Giang Ngọc Yến, Lý Thuần Phong cùng Cao công công hai người không lộ vẻ gì, bọn hắn đều đã nhìn ra Giang Ngọc Yến chính là nữ cải trang nam.
Chỉ là mặt Giang Ngọc Yến trong nháy mắt ửng đỏ bắt đầu, một bên Tần Trường Không càng thêm kinh hãi nói: "Tiểu đệ, ngươi đang làm gì vậy?"
"Hoàng huynh, huynh đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta?"
"Ta không t·h·í·c·h nam sắc, về giới tính không có vấn đề."
"Vị tiểu ca này chính là nữ giả nam trang, nàng là nữ nhân của ta, Giang Ngọc Yến." Tần Tiêu Dao giới thiệu nói.
"Thì ra là thế à!"
"Giật mình làm bản vương hết cả hồn, còn tưởng rằng đứa trẻ này có sở t·h·í·c·h đặc biệt gì chứ."
Mặt Tần Tiêu Dao đen lại.
Một bên Cao công công nghe hai vị điện hạ tranh cãi, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ.
Lý Thuần Phong thì không biểu tình gì, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong xe liễn.
Tần Hoàng cảm thán nói: "Ai, trẫm đúng là phụ thân của bọn hắn."
"Nếu được sống trong nhà dân bình thường, chúng ta một nhà bốn người cũng sẽ trò chuyện vui vẻ như một nhà, lão lục nói cũng không sai."
"Trong mắt nó có lẽ không có phân chia quân thần, chỉ có tình cha con."
Tần Hoàng cảm thán nói.
Lập tức bắt đầu nhớ lại chính mình khi xưa, khi còn trẻ mình cũng rất mong muốn tình thân, chỉ là theo tuổi tác tăng lên, cùng một bước cuối cùng leo lên hoàng vị.
Những tình cảm đó của mình dần dần mất đi, mình đã rất nhiều năm không cảm nhận được tình thân tồn tại, ngay cả các con cùng những người phụ nữ của mình, đối với mình đều là cung kính e dè, không dám có một chút vui vẻ thật lòng.
Chỉ có đứa con nhỏ nhất này dám không để ý đến những khuôn phép kia, thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ trong lòng.
"Mấy năm gần đây, trẫm có lẽ đã có chút bất cận nhân tình, lão lục chỉ là muốn cùng trẫm tăng thêm tình cảm thôi, cũng không có cử chỉ gì không quy củ cả."
"Hoàng hậu, nàng nói trẫm nhiều năm qua có phải đã quá vô tình rồi không?" Tần Hoàng nắm chặt tay hoàng hậu nói.
"Bệ hạ, ngài là chủ nhân Đại Tần, ở vị trí đó không thể không như vậy, dù sao Đại Tần cần một vị hoàng đế cường thế, mà không phải một vị hoàng đế nhu nhược, ngài làm tất cả cũng là vì Đại Tần, vì bách tính Đại Tần." Đoan Mộc hoàng hậu nói.
"Sinh ta người phụ mẫu, hiểu ta người hoàng hậu."
"Trẫm qua nhiều năm như vậy quét sạch triều chính, hậu cung không loạn, đó cũng là nhờ có hoàng hậu hiền thê của ta."
"Bệ hạ ngài nói lời này khách khí quá, thần thiếp từ khi mười mấy tuổi đã đi theo ngài, mấy chục năm nay chẳng phải vẫn vậy sao, phu thê chúng ta còn cần gì khách sáo, tam tòng tứ đức chính là bản phận của nữ nhân chúng ta mà."
Tần Hoàng nội tâm rất cảm động, vuốt ve mặt hoàng hậu ôn nhu nói: "Tuyết Nhi, nhiều năm qua nàng đã vất vả rồi, một mình nàng gánh vác quản lý hậu cung rộng lớn này."
"Đây đều là phận sự của thần thiếp, không có gì khổ cực."
"Có vợ như vậy, còn mong gì hơn."
"Bệ hạ ngài hôm nay thực sự không giống lúc trước, giống như đã quay về những ngày thần thiếp mới gả cho ngài vậy."
"Khi đó ngài vẫn chỉ là một vị hoàng tử vô danh, thậm chí còn chưa phải thân vương, lúc đó ngài, đối với ai cũng đều nhã nhặn lễ độ, đối với thần thiếp thì sủng ái vô cùng."
"Sau này ngài được phong làm Tần Vương, rồi cả thái t·ử, đến cuối cùng là đăng cơ làm đế, mới bắt đầu từng bước một thay đổi."
"Thực ra đó là chuyện rất bình thường thôi, dù sao đường của đế vương là đường độc cô, nếu không t·à·n n·h·ẫ·n vô tình, làm sao những quan lại có thể đối đãi với bệ hạ cung kính e dè, sao có thể tận tâm tận lực vì bệ hạ làm việc."
"Thực là như vậy, từ khi trẫm lên làm Tần Vương, trong lòng đã có chút thay đổi rồi."
"Nhất là sau khi trải qua bát vương chi loạn trẫm càng trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn vô tình, người sống chớ đến gần, cảm thấy mọi người bên cạnh đều muốn h·ạ·i mình."
"Trên tay mình cũng vấy máu vô số huynh đệ tỷ muội, thậm chí những cháu trai cháu gái đó, bọn hắn vẫn còn là những đứa bé sơ sinh, chưa hiểu gì cũng bị liên lụy mà c·h·ế·t."
"Bọn hắn từng mở miệng gọi một tiếng thúc thúc, bá bá, nhưng ta lại vô tình s·á·t h·ạ·i bọn hắn, ta là người vô tình tự tư."
"Cho nên lão thiên mới trừng phạt trẫm, để trẫm nhiều lần gặp ác mộng, những huynh đệ tỷ muội đó đều đến đòi mạng trẫm."
Nói đến đây, khóe mắt Tần Hoàng không tự giác ướt át.
"Nếu năm đó ta mở cho họ một con đường sống, chỉ tước vị, giáng thành thứ dân, bỏ qua tính mạng của những đứa trẻ kia có lẽ đã khác rồi."
Nhìn Tần Hoàng bất lực như vậy, hoàng hậu ôm lấy người vào lồng ngực, dịu dàng nói: "Tam Lang, chàng cũng không sai, khi đó Đại Tần đã quá loạn."
"N·h·ổ c·ỏ không trừ gốc, gió xuân thổi tới lại tái sinh."
"Mấy người huynh đệ của chàng ai nấy đều là rồng phượng trong loài người, nếu không c·h·ế·t, trong lòng bọn họ chắc chắn vẫn sẽ ôm dã tâm, đến lúc đó đối với Đại Tần sẽ lại là một trận sóng gió."
"Còn những đứa trẻ đó, đúng là hơi quá."
"Nhưng mà p·h·áp bất dung tình, tạo phản sẽ phải liên lụy cả cửu tộc, ngài cũng không có cách nào, dù sao trước đây ngài cũng chỉ là thân vương, ngay cả thái tử cũng chưa phải, người đưa ra quyết định cuối cùng đều là thái thượng hoàng."
"Thái thượng hoàng đưa ra quyết định đó chắc hẳn cũng rất đau lòng, dù sao đó cũng là cháu của ngài, miệng vẫn luôn gọi Hoàng gia gia."
"Cho nên sau chuyện này, thái thượng hoàng u sầu ủ rũ, cuối cùng băng hà rời đi, sau đó truyền lại hoàng vị cho chàng, có lẽ cũng là vì vậy."
"Nhưng quyết định của thái thượng hoàng không sai, tất cả cũng là vì Đại Tần không bị loạn, dù sao những người cháu kia cũng đã có người sắp đến tuổi trưởng thành, nếu để bọn họ biết cha mình c·h·ế·t bởi tay chàng, sao có thể không oán hận, sao có thể không báo thù."
"Thêm vào đó, những mối quan hệ của cha bọn họ trong quân đội, đối với Đại Tần khi đó sẽ là một tai họa ngầm, thái thượng hoàng vì Đại Tần, cũng không thể không đưa ra quyết định khó khăn và đau đớn này."
"Không phải t·ội chiến, mà là tình thế bắt buộc thôi."
"Bất kể ai ở vị trí này, đều sẽ hành xử như vậy."
"Người làm vua trước tiên nghĩ đến nước, sau mới là nhà."
"Nước ở phía trước, nhà ở phía sau, có chút bất đắc dĩ, thật là bất đắc dĩ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận