Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 538: tức hổn hển Đặc Phổ

Chương 538: Tức giận sục sôi.
Đặc Phổ ở cách chiến trường hàng trăm dặm ngoài biển, đang chỉ huy đại quân chờ đợi tin tức từ Boston và Chicago. Hắn tin rằng hai người sẽ mang tin tốt về.
Dù sao, hai người đều là tinh anh của Hải Điêu Đế Quốc. Đặc biệt là Boston, với thực lực Nhân Tiên viên mãn, có thể xem như người mạnh nhất dưới Nhân Tiên đại viên mãn.
Chicago lại càng có trí lực hơn người, thực lực Nhân Tiên viên mãn cũng nằm trong top 10.
Hai người liên thủ, thêm 800.000 đại quân, hắn thật sự không thể nghĩ ra lý do thất bại.
Nhưng đúng lúc này.
Một trinh sát đến báo:
“Khởi bẩm thân vương, công tước Chicago và Boston dẫn quân giao chiến ác liệt với thủy quân Đại Tần, nhưng không rõ nguyên nhân, đột nhiên bùng lên hỏa hoạn dữ dội.” “Chicago và Boston đâu?” “Tình hình chiến đấu thế nào?” “Địch nhân bao nhiêu?” “Thuộc hạ phái mấy đợt trinh sát đến chiến trường dò la tin tức, nhưng đều bặt vô âm tín. Do vị trí chúng thuộc hạ ở khá xa, nên mới có thể an toàn trở về. Thuộc hạ chỉ thấy chiến trường lửa cháy ngút trời, kéo dài mấy canh giờ không tắt, giờ vẫn đang tiếp tục thiêu đốt.” “Đáng chết!” “800.000 người không một ai trở về, sao có thể như vậy?” “Người đâu, thông báo đại quân lên đường, bản vương phải đi xem những thổ dân này có thể làm nên chuyện gì.” Vệ thống lĩnh Đặc Lỗ bên cạnh nhắc nhở: “Thân vương đại nhân nhất định phải cẩn thận. Công tước Chicago làm việc rất cẩn trọng, luôn có chuẩn bị trước, nếu đến giờ vẫn không có tin tức gì, chắc chắn đã gặp chuyện chẳng lành.” “Đặc Lỗ, ngươi có biết mình đang nói gì không?” “Đại Tần làm sao có thực lực để liều mạng với chúng ta?” “Đối đầu trực diện thì thật sự không có, nhưng nếu phóng hỏa thì sao?” “Ngài xem, lúc này đang là gió đông nam, mà tốc độ gió ngày càng mạnh, nếu địch nhân phóng hỏa, đừng nói 800.000 đại quân, một triệu quân cũng sẽ trúng chiêu.” “Vừa rồi trinh sát không phải đã nói rồi sao, lửa cháy suốt mấy canh giờ, công tước Chicago và Boston hẳn là bị địch nhân ám toán, trúng chiêu.” “Nhưng thuộc hạ không hiểu, với tính cách của công tước Chicago sao có thể tùy tiện trúng chiêu này được, thật sự là trăm mối vẫn không có cách giải.” “Chắc chắn là do tên hàng tướng đầu hàng Đại Tần kia bày ra.” “Tình hình cụ thể phải tự mình đến điều tra một phen mới biết được!” “Thân vương đại nhân, xuất binh đi, chú ý địch nhân phóng hỏa là được, điều động trinh sát kịp thời nắm tin tức.” “Ừ!” “Đại quân lên đường, trực tiếp giết tới!” “Gặp quân Tần không tha một ai, giết sạch cho ta!” “Tuân lệnh!” Ngay lập tức, Đặc Phổ dẫn hàng triệu quân trực tiếp tăng tốc giết tới.
Chiến trường bây giờ lửa vẫn đang cháy, Chu Du dẫn người dọn dẹp chiến trường một lượt, giết nốt số ít còn sống sót, sau đó liền dẫn đại quân về doanh trại.
Hắn biết Đặc Phổ chắc chắn sẽ dẫn đại quân đánh tới, lần này nhất định sẽ có một trận huyết chiến, địch nhân chắc chắn không dùng lại chiêu thức cũ.
Đặc biệt là còn có Đặc Phổ, một cao thủ Nhân Tiên đại viên mãn.
Trên hòn đảo cách đại doanh hải quân mấy chục dặm.
Thái Sử Từ, Lưu Nhân Quỹ, Phan Chương và mấy chục tướng lĩnh thủy quân đang nhìn ánh lửa ngút trời, mở lời: “Xem ra kế sách của Đại đô đốc thành công, lửa đã đốt quân của Đặc Phổ, không biết đã thiêu rụi được bao nhiêu.” Lưu Nhân Quỹ nói: “Chắc là chỉ một bộ phận, nhiều nhất là một nửa thôi, nếu không Đại đô đốc đã phát tín hiệu cho chúng ta xuất quân rồi.” “Bất kể thế nào, chỉ cần trận hỏa hoạn này bùng cháy thì chúng ta đã thắng một nửa trận này rồi, cho các huynh đệ nghỉ ngơi một lát, đại chiến sắp xảy ra.” “Được!” Sáng sớm, mặt trời từ từ nhô lên trên biển, ngọn lửa đã cháy suốt đêm mới dừng.
Đến nơi, Đặc Phổ thấy tất cả đều tan hoang, cháy rụi, tay chân đứt lìa...
Bọn họ tìm kiếm mãi mới thấy vài trăm người còn sống.
Tám trăm ngàn người mà chỉ còn sót lại vài trăm, đơn giản là một sự sỉ nhục quá lớn.
Sau khi biết rõ chuyện đã xảy ra, Đặc Phổ tức giận, lập tức tăng tốc hành quân.
Đặc Phổ dẫn quân hành quân thần tốc, giết đến nơi cách đại doanh thủy quân Đại Tần hơn mười dặm biển, thì dừng lại không tiến nữa.
“Thân vương, có gì đó không đúng, chúng ta đã giết đến cửa nhà chúng rồi mà chúng không có phản ứng gì cả.” “Mặc kệ, có binh đến thì có tướng chặn, nước đến thì có đất ngăn!” “Đặc Tư, ngươi dẫn 400.000 dũng sĩ phá tan trại thủy quân địch, phải bắt sống chủ soái quân địch, bản vương muốn lột da, xẻ thịt hắn.” “Tuân lệnh!” “Hỡi các dũng sĩ Hải Điêu Đế Quốc, theo ta tấn công!” “Giết!” “Giết!” Chiến thuyền cập bờ, Đặc Tư lập tức dẫn đại quân giết về phía đại doanh thủy quân.
Đúng lúc bọn họ cách trại thủy quân 100 bước thì phía trên doanh trại đột ngột xuất hiện vô số bóng người, giương cung giương nỏ bắn về phía bọn họ.
“Lính khiên ra hàng!” “Cung tiễn thủ bắn trả!” Ngay lập tức, từng hàng tấm khiên che chắn trước đại quân.
Địch nhân nghênh đón mưa tên điên cuồng công kích!
Trong nháy mắt, hai bên đồng loạt bắn tên như mưa.
Trên chiến thuyền, Đặc Phổ thấy cảnh này liền hạ lệnh cho thuyền tiến sát bờ.
“Hách Lợi, ngươi dẫn đội cảm tử của ngươi, nhất định phải chiếm được cửa trại thủy quân cho ta.” “Tuân lệnh!” “Đặc Lỗ, ngươi chỉ huy những người ẩn trong đội cảm tử hỗ trợ bọn chúng cùng nhau chiếm trại.” “Tuân lệnh!” Khoảng một vạn binh sĩ mặc giáp nặng, mang khiên, tay cầm trường mâu, lưng đeo trường kiếm trực tiếp xông như bay thẳng đến trại thủy quân.
Đám tử sĩ này đi đến cách đại doanh khoảng trăm bước thì dừng lại.
Tử sĩ thủ lĩnh Hách Lợi ra lệnh: “Ném mạnh!” “Hưu hưu hưu…” Những tử sĩ này đồng loạt vung trường mâu ném mạnh đi.
“Keng keng keng…” Những cây trường mâu này cắm vào bức tường của trại thủy quân.
“Bên trên!” Đám tử sĩ đó rút trường kiếm bên hông, tay trái cầm khiên, tay phải cầm kiếm, mấy bước liền xông tới dưới cửa trại, rồi nhảy lên trường mâu, mượn lực nhảy lên trên trại.
“Giết!” Những người này liều chết công kích về phía các tướng sĩ Đại Tần đang thủ thành.
Cam Ninh thấy địch đã xông lên, liền ra lệnh cho các tướng sĩ dưới quyền bắt đầu phản công, dù sao bây giờ trong trại thủy quân của hắn chỉ có hai trăm ngàn người, nếu để địch tràn vào thì bọn họ không thể cản nổi.
Cam Ninh một đao một mạng, vừa giết người vừa hô: “Các huynh đệ cố lên, viện quân sắp đến rồi!” Hoàng Cái và Trình Phổ dẫn quân từ trên hai bức tường thành giết xuống hỗ trợ Cam Ninh và những người khác ngăn địch.
Địch nhân thật sự quá mạnh, chỉ vài nghìn người đã đánh lui Cam Ninh và quân sĩ của hắn.
Dù sao quân lưu thủ 200.000 chỉ có 100.000 thủy quân Đại Tần không chuyên cùng 90.000 quân Thích Gia.
Trên tháp quan sát.
Chu Du, Thích Kế Quang, Đoàn Thiên Nhai đang quan sát chiến trường.
Thích Kế Quang lên tiếng: “Đại đô đốc, cho ta dẫn Thích Gia quân lên đi, chỉ dựa vào những người này không ngăn nổi bọn chúng đâu!” “Không cần gấp!” “Sóng lớn đãi cát, sống sót được mới là tinh anh.” “Chẳng lẽ Nguyên Kính muốn quân sĩ chỉ biết ngồi chờ chết sao?” “Cái này...” “Được thôi!” Ban đầu Chu Du đã quyết định sau trận chiến này sẽ tuyển những thủy quân Đại Tần còn sống sót bổ sung vào quân Thích Gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận