Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 187: Điền gia diệt vong

Chương 187: Điền gia diệt vong
"Tướng quân xác nhận mục tiêu không sai!"
"Cho bản tướng giết, một tên cũng không để lại."
"Rõ, tướng quân!"
Một lúc lâu sau.
Theo một trận đao thương mưa tên.
Nhân viên Điền gia mang tới toàn bộ bị chém giết gần như không còn, thậm chí ngay cả nhị gia Điền Hữu Tài cũng bị chém rớt đầu.
"Tướng quân, ngài thật sự là thần dũng, một mình ngài chém giết gần ngàn địch quân." Một tên binh lính vuốt mông ngựa nói.
"Chúng ta lại không có huynh đệ nào bỏ mình, chỉ có một ít huynh đệ bị thương nặng nhẹ khác nhau."
"Hừ, nếu đối phó đám mã phỉ chỉ là lũ vô dụng này, mà dưới trướng ta Kiêu Quả vũ lâm vệ còn phải hao tổn, vậy thì không xứng trở thành quân đội của ta, không xứng cùng ta chinh chiến thiên hạ."
"Tướng quân uy vũ!"
Người vừa đến không ai khác, chính là Thiên Bảo đại tướng quân Vũ Văn Thành Đô cùng 2000 Kiêu Quả vũ lâm vệ dưới trướng hắn.
Chiến lực của Kiêu Quả vũ lâm vệ mạnh mẽ, thực sự còn trên hắc giáp quân.
"Quét dọn chiến trường, tranh thủ thời gian rời đi."
"Rõ, tướng quân!"
~~~~~~~~~ Chiết Đông đạo, Chiết Đông phủ, Chiết Đông quận, đại viện Điền gia.
Bên ngoài đã bị đại quân triều đình bao vây trùng trùng điệp điệp.
Người dẫn đầu chính là Phó đô đốc Đô Hộ Phủ Vương Mẫn, cùng một vạn hắc giáp quân dưới trướng.
Điền Khuê Vân chỉ huy Điền Hữu Chí trực tiếp ra ngoài cung kính nghênh đón Vương Mẫn đến.
"Thảo dân Điền Khuê Vân mang theo tam tử Điền Hữu Chí bái kiến phó đô đốc đại nhân."
Vương Mẫn ngồi trên ngựa cũng không xuống, cười nói: "Điền gia chủ đứng dậy đi, điều kiện của ngươi triều đình đã đáp ứng, chỉ là ngươi chắc chắn chứ?"
Điền Khuê Vân nghe được triều đình khẳng định thì khóe miệng lộ vẻ tươi cười.
Chắc chắn nói: "Thảo dân chắc chắn."
Lập tức vung tay lên.
Mấy tên hạ nhân đẩy một chiếc xe ngựa, trên đó bày đầy các rương.
Điền Khuê Vân mở rương, bên trong đều là từng quyển sách.
Điền Khuê Vân giới thiệu: "Đại nhân, đây đều là sổ sách Điền gia, cùng khế đất, còn có những nơi cất kho lúa, toàn bộ vô điều kiện dâng cho triều đình."
Vương Mẫn nhìn những thứ này, thản nhiên nói: "Ngươi rất thức thời, Điền gia có thể sống, nhớ kỹ cái giá của ngươi."
"Người đâu, điều xe ngựa rời đi."
"Rõ, đại nhân!"
Vương Mẫn vừa mới rời đi.
Trên mặt Điền Khuê Vân hiện lên vẻ kiên quyết, rút chủy thủ tùy thân trực tiếp đâm vào lồng ngực.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Điền Hữu Chí giật mình, khó tin nói: "Phụ thân, người… người sao lại làm như vậy?"
Điền Khuê Vân đau đớn nói: "Vì… cha trên tay cũng là hành vi phạm tội chồng chất, nhân mạng vô số, nhất là những tên mã phỉ sơn tặc gần như đều là nghe theo lệnh ta mà làm việc, triều đình sẽ không để ta sống sót."
"Cho nên ta mới cùng triều đình làm một giao dịch, dùng mạng người cùng tài sản Điền gia đổi lấy mạng sống của con, con là hy vọng của Điền gia, tìm những đứa tiểu bối tản mát khắp nơi, con… con nhất định phải sống sót, mang theo hy vọng của cha mẹ sống sót, ngàn vạn lần nhớ kỹ không được báo thù, không được… báo thù… không được… báo thù."
Nói xong thì không còn tiếng nữa.
Trong bóng tối, một người cải trang nhìn thấy tình cảnh này liền lập tức biến mất trong đám người.
Điền Hữu Chí khóc rống nói: "Phụ thân, con… con đã biết."
Giờ phút này hắn mới hiểu được dụng tâm của phụ thân, nhớ lại những gì phụ thân dành cho mình.
Từ nhỏ phụ thân không cho hắn nhúng tay vào việc làm ăn của gia tộc, để cho hắn sống theo ý mình, hắn thích học võ, phụ thân vì hắn tìm một Võ đạo đại sư, sau khi việc học thành công, hắn liền bắt đầu đi giang hồ, cuối cùng sau khi nếm trải được lòng người hiểm ác của giang hồ thì trở về Điền gia đại viện, bắt đầu huấn luyện, dạy bảo những tiểu bối Điền gia này.
Có thể nói từ đầu Điền Khuê Vân đã trải đường cho hắn, để lại một con đường cho Điền gia, mà hắn chính là người được lựa chọn đó.
Lập tức lau nước mắt trên mặt, châm lửa đốt rụi đại viện Điền gia sừng sững trăm năm không đổ.
Lẩm bẩm: "Từ nay về sau, không còn Điền gia, ta phải cố gắng sống sót, mang theo hy vọng sống sót, mang theo hy vọng của cha mẹ."
Lập tức không nhìn lại mà đi thẳng khỏi đại viện Điền gia, nơi mình đã sống mấy chục năm.
Ở xa, trên một lầu các.
Lý Nho nhìn theo bóng lưng Điền Hữu Chí rời đi, khó hiểu nói: "Điền Khuê Vân chọn người nối nghiệp này thực sự mạnh hơn hai người anh trai của hắn nhiều, quá quả quyết, nói bỏ qua liền bỏ qua."
Huyền Vũ bên cạnh hình như nhìn ra sự lo lắng của Lý Nho, lên tiếng: "Đại nhân, có cần..."
Nói rồi làm động tác cắt cổ.
Lý Nho thản nhiên nói: "Tuyệt đối không được, đây chính là giao dịch giữa Điền Khuê Vân và bệ hạ, bệ hạ đã hứa cho hắn mạng sống, nếu chúng ta tự ý giết hắn thì chính là vượt quyền."
"Vốn là địa vị Cẩm Y Vệ bây giờ đã có chút quá kiêu ngạo, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn."
"Rõ, đại nhân!"
"Tuy rằng không thể giết hắn, nhưng ta muốn biết nhất cử nhất động của hắn."
"Rõ, đại nhân!"
~~~~~~~ Đại Tần hoàng cung, Kỳ Lân điện.
Thủ lĩnh Hắc Băng đài mở miệng: "Khởi bẩm bệ hạ, người Điền gia ngoại trừ Điền Hữu Chí thì đều đã bị giết, tư sản và lương thực của Điền gia đang được người của Cẩm Y Vệ áp giải về hoàng thành."
"Tốt lắm!"
"Những kho lúa đó đều đã xử lý xong?"
"Khởi bẩm bệ hạ, Trấn Đông Hầu đã phái đại quân tiếp nhận các kho lúa đó, đã phái trọng binh trấn giữ."
"Tốt lắm!"
"Ngươi lui đi!"
"Rõ, bệ hạ!"
Sau tấm bình phong, người kia lên tiếng: "Bây giờ vấn đề tứ đại thế gia đã giải quyết, đến lúc động thủ với Lĩnh Nam Vương kia rồi."
"Đúng rồi ta có một nghi vấn, sao ngươi muốn bỏ qua cho Điền Hữu Chí, nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi đến lại mọc nữa."
Tần Hoàng thản nhiên nói: "Đương nhiên là để thiên hạ các thế gia thấy, nếu bọn chúng không thấy hy vọng sống sót thì nhất định sẽ liều chết đánh cược, mà trẫm cho bọn chúng một cơ hội hão huyền, bọn chúng nhất định sẽ nắm lấy, như vậy không tốn nhiều công sức đã giải quyết được bọn chúng, cớ sao lại không làm."
"Còn nữa, mạng sống đó là do trẫm cho, sinh tử của hắn đều nằm trong tay trẫm, trẫm muốn hắn chết thì hắn phải chết, trẫm muốn hắn sống thì hắn mới sống được, sinh tử của hắn là chuyện một lời nói của trẫm."
"Ngươi vẫn trước sau như một tính toán tỉ mỉ, nắm giữ nhân tâm."
"Bây giờ chúng ta lương thảo lập tức sẽ đủ, cuối cùng cũng không cần phải đau đầu vì chuyện lương thảo nữa."
"Thêm nữa, binh khí do những người tài năng dưới tay tiểu Lục chế tạo ra lại chém sắt như chém bùn, mức độ tinh xảo của chúng còn hơn Phạm gia, kỹ thuật cẩu thả của Phạm gia chỉ xứng dùng làm đồ ăn mà thôi."
"Cũng không biết tiểu Lục từ đâu tìm được những người thợ khéo đó."
"Đúng vậy, người của Hắc Băng đài tra xét nửa ngày vẫn không tìm ra tung tích của những người đó, một người cũng không tìm ra, bọn họ như thể tự nhiên xuất hiện vậy, quả thực là không thể tưởng tượng."
"Nếu như những người này là do tiểu Lục luôn che giấu, vậy thì tâm tư của hắn quả thật rất đáng sợ."
"Được rồi, đừng nghĩ nữa."
"Dù sao thì hắn cũng là con trai ta."
"Bây giờ chúng ta binh hùng tướng mạnh, lương thảo sung túc, là lúc động gân cốt một chút."
"Đúng rồi, chuyện của hai nhà Hồ Miêu vẫn nên nói với tiểu Lục một tiếng đi, nếu không thì thực sự có thể bị ngươi tiêu diệt đó."
"Yên tâm đi, chắc giờ này Cao Diệu đã đi truyền chỉ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận