Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 802: Bạch Khởi phá quan

Chương 802: Bạch Khởi phá quan
Sơn Đãng Quan.
Bạch Khởi công mấy lần đều không thể chiếm được tòa trọng trấn cứ điểm này, tòa trọng trấn cứ điểm này xây dựa lưng vào núi, dễ thủ khó công, một người giữ ải vạn người không thể qua.
Doanh trại quân Đại Tần.
Bạch Khởi mở miệng nói: “Nếu cường công không được, vậy cũng chỉ có thể dùng biện pháp kia.”
“Võ An Quân, ngài là nói phóng hỏa đốt rừng!” Vương Mãnh mở miệng nói.
“Lúc này đúng lúc là gió Đông Nam, một trận đại hỏa thiêu xuống, tòa trọng trấn cứ điểm này liền sẽ tan thành mây khói.”
“Võ An Quân, liệu có phải là có chút tàn nhẫn không?” Triệu Vân có chút không đành lòng nói.
“Từ không nắm giữ binh, nghĩa không nắm giữ tài.”
“Đây cũng là không còn cách nào, tính mạng tướng sĩ Đại Tần ta trân quý vạn phần, không thể nào hy sinh trên đường công thành.”
“Toàn quân nghe lệnh, tối nay giờ Dần phóng hỏa đốt rừng.”
“Vâng!”
Tại Sơn Đãng Quan, bên trong phủ thành chủ.
Cơ Bắc Thần mở miệng nói: “Chẳng biết tại sao mắt trái ta cứ giật liên tục, có phải sắp có tai họa gì xảy ra không?”
Cơ Tiên Khuyết nói: “Cứ yên tâm hoàn toàn đi, mức độ phòng ngự của Sơn Đãng Quan này có thể sánh với đế đô, cơ quan thú của Đại Tần căn bản không có đất dụng võ.”
“Vạn nhất bọn họ mà phóng hỏa đốt rừng thì sao?” Cơ Bắc Mạch nói ra.
Đây là phương pháp phá thành duy nhất.
Nghe lời này, mọi người đều dừng lại một chút, Cơ Tiên Khuyết càng lời thề son sắt nói: “Yên tâm đi, Đại Tần tuyệt đối không dám làm việc như vậy, trong thành vẫn còn mấy trăm ngàn bá tánh đó.”
“Đại Tần đánh lấy danh nghĩa nhân nghĩa chi sư, làm sao lại làm chuyện diệt tuyệt nhân tính như vậy, đây chẳng phải là lồ lộ tự vả vào mặt mình sao?”
“Không sai!”
“Đại trưởng lão nói không sai, Đại Tần trước nay đều giả nhân giả nghĩa, dù có phải diễn thì bọn hắn cũng sẽ diễn cho trót.”
Giờ Dần.
Một đội cung tiễn thủ đồng loạt bắt đầu giương cung lắp hỏa tiễn, nhắm vào bốn phía Sơn Đãng Quan.
Đồng thời, trên máy ném đá còn đặt lên những hỏa cầu khổng lồ đang bùng cháy dữ dội.
“Bắn!”
Theo một tiếng ra lệnh của Bạch Khởi.
Hỏa tiễn và hỏa cầu đầy trời như không cần tiền bay về phía Sơn Đãng Quan và khu vực xung quanh, trong nháy mắt đã đốt lên ngọn lửa rừng rực, lại thêm gió thổi nên thế lửa càng lúc càng lớn, lan nhanh không thể cứu vãn.
“Địch tập kích, địch tập kích, cháy rồi, mau tới đây.” Binh lính thủ thành vội vàng la lớn.
“Bắn tiếp!”
Lại một lượt hỏa tiễn và hỏa cầu phô thiên cái địa bay thẳng đến Sơn Đãng Quan.
“Mau cứu hỏa, hướng dẫn bá tánh rời đi.” Tướng thủ thành truyền đạt mệnh lệnh.
Nhưng mà, thế lửa lan nhanh chóng, không cách nào khống chế được.
Dân chúng thất kinh, chạy trốn tứ phía, tiếng khóc cùng tiếng la hét liên hồi.
Cơ Tiên Khuyết và những người khác trợn mắt há hốc mồm nhìn xem tất cả những điều này, bọn hắn tuyệt đối không ngờ Đại Tần vậy mà thật sự không để ý đến sống chết của bá tánh để phóng hỏa.
"Chuyện gì thế này? Đại Tần sao có thể nhẫn tâm như vậy?" Cơ Bắc Thần bi phẫn chất vấn.
“Đại nhân, Đại Tần phóng hỏa đốt rừng, thế lửa quá lớn, căn bản là dập không tắt được.”
“Đáng chết, Bạch Khởi ngươi thật sự là bất đương nhân tử, chuyện thảm tuyệt nhân hoàn như vậy mà ngươi cũng làm được, không sợ Đại Tần mất đi dân tâm sao?”
“Không xong, cửa thành đã bị quân Tần công phá.” một tên binh sĩ máu me khắp người nói ra.
Cơ Tiên Khuyết: “..................”
Ở chỗ cửa thành, thế lửa càng lúc càng lớn, quân coi giữ căn bản không lòng dạ nào ham chiến.
Bạch Khởi thừa cơ dẫn quân Tần xông phá cửa thành, giết vào trong thành, bọn hắn không chút lưu tình chém giết quân coi giữ.
Cơ Tiên Khuyết dẫn đầu một đám cao thủ ý đồ chống cự, nhưng bất đắc dĩ quân Tần số người đông đảo, thực lực cường đại.
Cuối cùng, Sơn Đãng Quan bị quân Tần công phá. Quân đội Đại Chu cũng không thèm để ý tới những bá tánh kia, bỏ thành mà chạy, trực tiếp ném cục diện rối rắm lại cho Đại Tần. Trước khi đi, bọn họ còn trắng trợn tuyên truyền trong thành rằng Đại Tần tàn bạo bất nhân, phóng hỏa đốt rừng. Trong lúc nhất thời, bá tánh trong thành căm phẫn sục sôi, nhao nhao cầm vũ khí lao vào chém giết quân Tần vừa vào thành.
Nhìn những bá tánh Đại Chu lòng đầy căm phẫn, vùng lên chống cự, quân Tần nhất thời có chút luống cuống, giết cũng không được, không giết cũng không xong. Các tướng lĩnh nhao nhao nhìn về phía Bạch Khởi.
Bạch Khởi giơ cao sát thần kiếm, lạnh lùng nói: “Quân đội Đại Chu đã bỏ thành mà chạy, các ngươi đừng tranh đấu vô vị nữa, nếu không đừng trách bản soái vô tình.”
"Ngươi, tên đao phủ đáng chết! Đều tại ngươi phóng hỏa đốt rừng, bằng không nhà cửa và người thân của chúng ta đã không mất hết! Ta liều mạng với ngươi!" một bá tánh Đại Chu cầm trong tay đao mổ heo phẫn hận nói.
“Dám tới gần trong vòng ba trượng, giết không tha!” một đội Sắt Ưng kiếm sĩ đứng chắn trước người Bạch Khởi nói.
"Các ngươi Đại Tần tự xưng là nhân nghĩa chi sư, vậy mà lại xuống tay đồ sát những bình dân bá tánh chúng ta! Các ngươi Đại Tần đều là một lũ đao phủ!"
“Ngu xuẩn mất khôn, chỉ có một con đường chết!”
“Duệ sĩ Đại Tần nghe lệnh, chém giết tất cả những kẻ chống cự có cầm vũ khí!”
“Đại soái..................” một vài tướng lĩnh không đành lòng nói.
“Vâng!”
Duệ sĩ Đại Tần đối với mệnh lệnh của Bạch Khởi trước nay đều là không chút do dự chấp hành.
Trong nháy mắt, gần 100.000 duệ sĩ Đại Tần nhao nhao cầm trường mâu trong tay xông thẳng về phía những bá tánh Đại Chu đang cầm vũ khí.
Cuộc đồ sát đẫm máu diễn ra bên trong Sơn Đãng Quan, tiếng la khóc của bá tánh cùng âm thanh sát lục của quân Tần đan xen vào nhau. Bạch Khởi mặt không đổi sắc nhìn tất cả những điều này.
Triệu Vân mở miệng nói: “Võ An Quân, cuộc sát lục thế này quá mức tàn nhẫn, liệu chúng ta có thể tìm kiếm phương thức giải quyết khác không?”
Bạch Khởi nhìn chăm chú Triệu Vân, trầm mặc một lát rồi chậm rãi nói: “Chiến tranh vốn là tàn khốc, chúng ta không có lựa chọn nào khác. Nhưng tình hình trước mắt cần phải được khống chế, không thể để thêm nhiều người vô tội bị thương tổn.”
"Bản soái tuyên bố lại một lần nữa, người bỏ vũ khí xuống có thể sống!"
"Mọi người đừng nghe lời yêu ngôn hoặc chúng của hắn, hắn chính là muốn chúng ta buông vũ khí xuống để hắn giết chúng ta không tốn sức." một bá tánh trong đám người nói ra.
Gần trăm Ảnh Mật Vệ xông vào đám người, trực tiếp bắt tên bá tánh đang la lối kia ra, sau đó lại lục tục bắt thêm mấy chục người nữa ra.
Ảnh Mật Vệ trực tiếp giải những người đó đến trước mặt Bạch Khởi, cung kính nói: “Khởi bẩm Võ An Quân, những người này đều là nhân viên của Mạng Nhện Đại Chu. Chính bọn họ đã thừa lúc này mê hoặc lòng người, nhân cơ hội để Đại Tần ta cùng những ngu dân này chém giết lẫn nhau, từ đó làm bại hoại thanh danh Đại Tần ta.”
“Cái này.................. Sao có thể như vậy?”
"Thiên tử sao lại làm việc như thế?"
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!” một vài bá tánh trung thành với Đại Chu khó tin nói.
"Đế quốc của các ngươi đã mục nát từ gốc rễ, các ngươi trung thành với đế quốc, nhưng bọn họ lại xem lòng trung thành của các ngươi như cỏ rác."
"Một đế quốc mục nát như vậy còn đáng để các ngươi hiệu trung sao?"
"Bản soái sẽ dẫn tướng sĩ trợ giúp các ngươi cùng nhau dập lửa, sau đó còn giúp các ngươi tái thiết gia viên. Về phần cuối cùng đi con đường nào, Đại Tần ta sẽ không ép buộc các ngươi."
"Đại Tần ta và Đại Chu đều vì chủ của mình. Để chiếm được thành này, Đại Tần ta đã tổn binh hao tướng. Thân là chủ soái, ta tuyệt đối không thể lấy tính mạng của tướng sĩ dưới trướng mình ra làm trò đùa."
“Cho nên, bản soái đối với hành động của mình, tuyệt không hối hận.”
“Hòa hay chiến, quyền quyết định nằm trong tay các ngươi.”
Nghe những lời này, bá tánh Đại Chu bắt đầu hoang mang.
Vương Mãnh mở miệng nói: “Chư vị, Đại Tần ta làm như vậy cũng là bất đắc dĩ. Đại Tần ta công chiếm gần trăm tòa thành trì của Đại Chu, đối với bá tánh bên trong đều không hề đụng đến một cây kim sợi chỉ.”
“Cho nên vì tính mạng bản thân và gia đình, mọi người hãy suy nghĩ kỹ lại đi, tuyệt đối đừng nên kích động.”
"Quan tâm hắn ai chấp chưởng thiên hạ làm gì, chỉ cần chúng ta có cái ăn cái mặc là được rồi. Đại Chu đối với chúng ta bất nhân, chúng ta cũng không cần thiết phải tận trung với hắn nữa. Lão tử nguyện ý quy thuận Đại Tần.” Chu Bái Bì nói ra.
Có người thứ nhất làm vậy, ngay sau đó các bá tánh phía sau cũng lục tục buông vũ khí xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận