Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 259: Giao dịch

Chương 259: Giao dịch "Vương gia, xin chờ chúng ta, chúng ta đến bồi ngài."
Lập tức một số trung tâm với Ngô Nhân Đạo tướng lĩnh cùng binh lính ào ào tự sát mà chết.
"Tốt một Ngô Nhân Đạo, vậy mà còn có nhiều người đi theo hắn đến thế."
"Dù sao Ngô gia hắn có thể xưng bá ba đạo phía nam gần trăm năm, chắc chắn là có một ít thủ đoạn hơn người."
"Đám người còn lại bỏ vũ khí xuống có thể được tha!"
"Vượt quá ba hơi mà vũ khí còn trong tay sẽ bị giết không tha."
Trong nhất thời những đại quân Lĩnh Nam kia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mười phần hoang mang, sau đó không hẹn mà cùng đều ào ào buông vũ khí xuống.
"Đúng rồi, người của Bạch Liên giáo và Thiên Đường đi đâu rồi?"
"Tại sao không phát hiện tung tích của bọn chúng?"
"Trong các ngươi có ai biết không?"
"Bẩm Tần Vương điện hạ, ta... ta biết."
"Nói!"
"Hình như bởi vì cùng vương gia xảy ra chút mâu thuẫn, lần kia lương thảo bị thiêu sau liền dẫn người đi suốt đêm."
"Thì ra là thế!"
"Mặc dù các ngươi là đi theo Ngô Nhân Đạo làm phản, nhưng bản vương không muốn liên lụy các ngươi, đợi bản vương thẩm tra xong, những người không có tội ác tày trời đều có thể vô tội thả về, một lần nữa đưa về dưới trướng triều đình."
"Đồng thời các ngươi phải nhớ kỹ, các ngươi trước hết là người Tần, sau mới là quân Lĩnh Nam, thân là dân bị cai trị, nên tuân theo lẽ trung quân ái quốc, nhất định phải khắc vào xương tủy, đừng ngu muội đi theo."
"Đại quân vào thành!"
"Vâng, vương gia!"
Tần Tiêu dao chỉ huy đại quân trùng trùng điệp điệp tiến vào thành Lĩnh Nam, tiếp nhận phòng thủ nơi này.
Còn bản thân hắn chỉ huy văn thần võ tướng thì trực tiếp tiến vào Lĩnh Nam vương phủ, sào huyệt của Ngô Nhân Đạo.
Ngay lúc này trong đầu Tần Tiêu dao vang lên âm thanh đã lâu.
"Chúc mừng ký chủ hoàn thành bình định Lĩnh Nam."
"Khen thưởng một lần triệu hoán tuyệt thế, một lần triệu hoán binh chủng, một lần triệu hoán võ hiệp, một lần triệu hoán ngẫu nhiên, 10 vạn điểm nhiệm vụ."
"Ngưu bức, ngưu bức, ta lại có thể đại triển quyền cước rồi."
Tây Sở, Thịnh Kinh thành.
Ngân gia, Ngụy gia đều nhận được mật thư của Quý Vô Song.
Xem thư xong, hai vị gia chủ trong đêm chuẩn bị xe vào cung.
Hoàng cung Tây Sở.
Sở Hoàng nhận được chiến báo của Quý Vô Song, biết được Ngụy Thúc Nhai đại bại, 30 vạn đại quân Tây Sở toàn bộ chôn vùi trên đất Đại Tần, hơn nữa còn không hạ được Trấn Bắc quan mà hắn luôn mong nhớ.
"Rầm!"
Sở Hoàng ném cái ấm trà tử sa mà bình thường rất yêu thích xuống đất.
"Thằng ngu này, heo cũng không bằng."
"Người đâu, truyền chỉ cho ta, chém đầu chó Ngụy Thúc Nhai cho ta."
Một bên An công công khuyên nhủ: "Bệ hạ xin hãy bớt giận."
"Thằng ngu này lập tức chôn vùi 30 vạn đại quân Tây Sở của ta, mặc dù quốc lực Tây Sở cường thịnh nhưng cũng không chịu nổi hắn phá của như vậy."
"20 vạn quân Gia Nam kia thì còn đỡ, nhưng 10 vạn thiết kỵ kia là do ta Tây Sở tốn nhiều tiền chế tạo, khiến trẫm rất đau lòng."
"Vốn kỵ binh Tây Sở ta không bằng Bắc Thương, trải qua trận này, kỵ binh Tây Sở càng không bằng Bắc Thương."
"Đáng hận!"
"Bệ hạ đừng tức giận mà hại thân thể, không đáng."
"Trong thư Quý Vô Song có cầu xin cho Ngụy Thúc Nhai, muốn bản hoàng tha cho hắn một mạng, ngươi thấy thế nào?"
"Cái này... lão nô..." An công công ấp úng.
"Đừng có dài dòng, ngươi cứ yên tâm mà nói thẳng, ta sẽ không trách ngươi."
"Vâng, bệ hạ!"
"Không biết Quý soái có đề cập tới Ngụy gia trả cái giá nào không?"
"Ừm!"
"Để Ngụy gia hắn nhường ra một phần lợi ích, trực tiếp đưa về danh nghĩa trẫm, đây là chỗ Quý Vô Song nhắc tới trong thư, nói là tiện thể suy yếu Ngụy gia, tăng cường hoàng thất."
"Vậy lão nô xin mạn phép suy đoán một chút, Quý soái này bụng dạ cực sâu, hắn làm vậy một lần được rất nhiều lợi ích."
"Xin bệ hạ miễn tội cho Ngụy Thúc Nhai, để Ngụy gia nợ hắn một cái ân tình, lại khiến bệ hạ có tiếng là người hiền lành, đồng thời có thể suy yếu Ngụy gia tăng cường hoàng thất, ngoài ra, còn kéo được cả Ngân gia vốn không tham gia vào đảng tranh."
"Nghe nói lần này đệ của gia chủ Ngân gia, Ngân Thiên Nộ, cũng được Quý soái cứu, nếu không cũng chết cùng Quý Vô Song ở Tuyến Thiên, Đại Tần."
"Quý soái chỉ động động môi, lập tức kéo được hai đại thế gia trong chín đại thế gia, nhất là Ngân gia, dù sao họ là những người nắm trong tay quân đoàn chiến lực mạnh nhất trong kỵ binh Tây Sở."
"Tiểu An tử không tệ, không uổng phí ta bấy lâu nay dạy dỗ."
"Đa tạ bệ hạ khen ngợi, nếu có gì sơ suất xin bệ hạ thứ lỗi."
"Còn một điểm nữa, Quý gia cùng Ngụy gia, Ngân gia đều là một trong chín đại thế gia, Ngụy gia bị suy yếu, như vậy Quý gia cũng là một trong chín đại thế gia hơn nữa còn đứng đầu, có phải sẽ tăng cường thêm hay không? Mặc dù Ngụy gia nhường ra một phần lợi ích cho trẫm, nhưng lợi ích Quý gia nhận được chắc chắn không dưới trẫm."
"Dù sao đây là một thời đại lợi ích tối thượng, không có nhiều người lương thiện như vậy."
"Cũng không biết hai nhà đã đạt được thỏa thuận gì."
"Ba trong chín đại thế gia đã vô tình đứng về một phía, ngươi nói ta nên lo hay nên mừng đây?"
An công công cúi đầu, không dám lên tiếng.
"Bẩm bệ hạ, Ngụy gia chủ và Ngân hầu xin yết kiến." Ngoài cửa truyền đến tiếng thị vệ thông báo.
"Tới thật nhanh!"
"Cho bọn họ vào!"
"Vâng, bệ hạ!"
"Thần Ngân Thiên Phóng bái kiến bệ hạ."
"Lão thần Ngụy Thúc Tử bái kiến bệ hạ."
"Không biết hai vị khanh gia đêm hôm đến đây có chuyện gì?"
"Chính là vì thần đệ cầu xin tha tội." Hai người đồng thanh nói.
"Hai vị khanh gia thật thẳng thắn."
"Ngân Thiên Nộ thì dễ nói, dù sao hắn là đi hỗ trợ chứ không phải chủ soái, nhưng Ngụy Thúc Nhai thì tội không thể tha thứ, hắn là chủ tướng thống lĩnh, trực tiếp làm tiêu tốn 30 vạn đại quân Tây Sở của ta, trong đó còn có 10 vạn thiết kỵ do trẫm dốc tiền tạo ra, đây không phải một câu có thể giải quyết được, nếu không về sau quân lệnh trạng sẽ thành trò hề."
"Bẩm bệ hạ, lão thần nguyện ý đem 20% quyền kinh doanh lương hành dưới trướng Ngụy gia, không điều kiện tặng cho bệ hạ, không biết bệ hạ thấy thế nào."
Ngụy gia là một trong chín đại thế gia Tây Sở, truyền thừa mấy trăm năm, nắm trong tay hơn nửa lương thực Tây Sở, được mệnh danh là kho thóc của Tây Sở.
"Cái này vẫn chưa đủ, 30% cộng thêm tiền trợ cấp cho 30 vạn đại quân, Ngụy Thúc Nhai có thể sống."
"Cái này..." Ngụy Thúc Tử khó xử nói.
"Nếu Ngụy khanh khó xử như vậy, vậy trực tiếp chém Ngụy Thúc Nhai đi, ngươi cũng không mất một xu nào."
"Xin bệ hạ bớt giận, là lão thần vô lý."
"Lão thần đồng ý." Ngụy Thúc Tử vội vàng nói.
"Mặc dù Ngụy Thúc Nhai có thể sống, nhưng dù sao cũng đã lập quân lệnh trạng, phải cho ba quân một câu trả lời."
"Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha."
"Bãi miễn chức vị Ngụy Quốc Công của hắn, trực tiếp giáng xuống làm một lính Tây Sở bình thường, cho hắn ở dưới trướng Quý Vô Song lập công chuộc tội."
"Đa tạ bệ hạ!"
"Còn về vị trí thủ tướng Gia Nam Quan, cứ để Quý Vô Song tự xem xét."
"Đa tạ bệ hạ!"
"Bẩm bệ hạ, lão thần cũng nguyện ý nhường ra 10% lợi ích của Ngân gia để chuộc tội cho thần đệ, dù sao hắn cũng là người chỉ huy trong đó."
"Chuẩn!"
"Đa tạ bệ hạ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận