Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 552: chiến loạn lên..................

Chương 552: Chiến loạn bùng nổ...
Đông Châu.
Một tin tức lan truyền khắp thiên hạ. Ban đầu, Đại Chu và Bắc Thương mỗi bên chiếm cứ một nửa địa bàn Đông Châu. Nhưng ba ngày trước, Đại Chu dùng thế sấm sét đánh úp bất ngờ, trực tiếp san bằng nửa vùng đất do Bắc Thương chiếm giữ. 200.000 đại quân Bắc Thương đóng giữ toàn quân bị tiêu diệt, hai đại quốc công cũng một chết một bị thương. Hiện tại toàn bộ địa phận Đông Châu đã hoàn toàn quy phục Đại Chu.
Hai đại châu từng bị diệt vong, Thiên Võ, Thiên Châu và Võ Châu cũng bùng nổ đại chiến kịch liệt. Tây Sở phát động tấn công chớp nhoáng, đánh úp Đại Chu, muốn độc chiếm hai châu này. Lúc đầu, việc đã gần thành. Nhưng đột nhiên xuất hiện một đội quân thần bí xoay chuyển càn khôn, không chỉ giữ vững thành mà còn phản công, liên tiếp chém giết mười mấy vạn quân Tây Sở mới rút về.
...
Đại Tần, Trấn Bắc Quan.
Tây Sở xuất binh đêm tập Trấn Bắc Quan. Vì thống soái và quân sư Trấn Bắc Quan đều không có ở đây, phó tướng dù kinh nghiệm đầy mình vẫn tổ chức phản kích hữu hiệu, đánh lui mấy đợt tấn công. Nhưng Tây Sở không nói võ đức, thế mà phái rất nhiều cao thủ võ đạo trà trộn vào thành ám sát tướng lĩnh Trấn Bắc Quân, thậm chí còn xuất động mấy tên Nhân Tiên ám sát phó tướng Trấn Bắc Quân. Đến đây, Trấn Bắc Quân đại loạn, trực tiếp bị Tây Sở chiếm Trấn Bắc Quan. Chỉ có Lâm Động dẫn đầu mấy vạn tàn quân rút đi.
...
Cứ như vậy, Trung Nguyên tứ quốc ngươi đánh ta, ta đánh ngươi, đơn giản liền loạn thành một mớ hỗn độn.
...
Bắc Thương, Hoàng cung.
Thương Hoàng nghe tin Đại Chu dám dẫn đầu xuất binh đánh úp bọn hắn, đồng thời còn hủy diệt 200.000 đại quân Bắc Thương, vô cùng giận dữ.
"Cho trẫm truyền Thương Biệt Ly, Đường Hiển Sinh, Mã Phượng Tiên..."
"Vâng, bệ hạ!"
"Đúng rồi, đem Thương Không Bỏ cũng cùng mang đến."
"Vâng!"
"Thằng nhãi con miệng còn hôi sữa, trẫm chưa tìm ngươi gây phiền phức, ngươi thế mà dám khiêu khích trẫm, thật sự là không biết sống chết."
"Đã ngươi sống đủ rồi, vậy trẫm sẽ đưa ngươi đi gặp các đời liệt tổ liệt tông Đại Chu các ngươi."
Không lâu sau, Thương Biệt Ly cùng những người khác lo lắng tới.
"Bái kiến bệ hạ!"
"Miễn, miễn." Thương Hoàng khoát tay ngăn lại bọn họ hành lễ.
"Biệt Ly à, trẫm hiện tại rất nóng giận, ngươi nói xem một cái Đại Chu vong quốc từ đâu ra lá gan mà dám khiêu khích ta, Bắc Thương."
Thương Biệt Ly mở miệng: "Bệ hạ, Đại Chu ẩn tàng rất sâu. Bọn họ không chỉ xuất binh đánh Bắc Thương, thậm chí đối mặt với Tây Sở đánh lén, bọn họ vẫn chiến thắng, đồng thời tiêu diệt mười mấy vạn đại quân Tây Sở."
"Hai đội quân thần bí này chưa từng xuất hiện trước mặt người khác bao giờ. Hoặc là những người từng thấy hai đội quân này đều đã chết. Nhất định phải tìm hiểu rõ thực lực của hai đội quân này thì chúng ta mới có thể xuất binh."
Đúng lúc này, Thương Long Vệ thủ lĩnh Triệu công công vội vã chạy tới.
"Khởi bẩm bệ hạ, tin tức mới nhất của Thương Long Vệ."
"Đọc!"
"Lần này Đại Chu xuất quân tập kích phe ta chính là một đội quân bí mật ẩn giấu của Đại Chu, Long Hổ kỵ binh, thống soái là Chu Công Phỉ."
"Cái gì?"
"Lại là lão già đó." Thương Biệt Ly nghe được danh hiệu này thì giật mình.
"Hắn là ai vậy, Biệt Ly?"
"Khởi bẩm bệ hạ, hắn chính là một kỳ nhân của Đại Chu, binh pháp mưu lược võ công đều là hạng nhất. Hắn còn có một thân phận khác, đó là sư phụ của Tán Nghị Thượng tướng quân Đại Chu. Ta vốn tưởng hắn đã chết rồi, không ngờ hắn vẫn còn sống."
"Xem ra Đại Chu này ẩn tàng sâu thật, không biết còn có bao nhiêu lão bất tử như vậy nữa."
"Bệ hạ, ngài vẫn nên ra lệnh cho Thương Long Vệ tìm hiểu kỹ nội tình của Đại Chu, nhất là những văn thần võ tướng đột nhiên mai danh ẩn tích trong vài chục năm qua."
"Ừ!"
"Vậy còn đội quân tiêu diệt quân Tây Sở thì sao?"
"Chính là Thiên Tử Cận Vệ quân của Đại Chu."
"Thiên Tử Cận Vệ quân?"
"Vâng!"
"Thống soái là ai?"
"Võ Thành Vương Cơ Bá Hiên!"
"Chính là hoàng thúc của đương kim và tiền nhiệm Thiên Tử Đại Chu, đệ nhất cao thủ trong hoàng tộc Đại Chu. Nhưng nghe nói hắn từng chết trong cuộc tranh đoạt ngôi vị, không ngờ hắn lại ẩn giấu sâu như vậy."
"Võ lực của hắn?"
"Tân Giáp Tân Quốc Công, dũng sĩ đệ nhất Đại Chu hiện tại, chính là đệ tử của hắn."
"Ta nói sao Tân Quốc Công luôn bình yên vô sự. Theo lý mà nói, với tính cách của Cơ Thiên Tử, đối với những người thất bại phải là giết chết không tha, trảm thảo trừ căn mới đúng, nhất là hắn còn là đệ tử của Võ Thành Vương, lại càng không thể tha cho hắn. Không ngờ là thế này, bây giờ thì hiểu rõ rồi."
"Nhiều năm trước hắn đã là tuyệt thế võ tướng đỉnh phong, có lẽ đã đột phá đến Vô Song Thần Tướng, bằng không đã không lộ diện như vậy."
"Đầu tiên là Đại Tần, sau là Đại Chu. Đoán chừng Tây Sở chắc chắn cũng ẩn tàng rất sâu, bằng không họ cũng không dám hai đầu khai chiến. Xem ra chỉ có ta, Bắc Thương, là đơn thuần nhất thôi."
"Đông Châu nhất định phải rơi vào tay Bắc Thương ta. Còn Chu Công Phỉ, phải chết."
"Bệ hạ, lần này chỉ có thể để vi thần đích thân ra tay."
"Ừ, để Không Bỏ dẫn 10.000 Bắc Thương long kỵ phối hợp với ngươi, quân số còn lại thì tự ngươi lựa chọn."
"Đa tạ bệ hạ!"
...
Đại Tần, Trấn Bắc Quan.
Lần này thống soái đánh vào Trấn Bắc Quan chính là Ôn Quốc Công Ôn Bất Thắng, quân sư tế tửu Quý Gia Quý Vô Sách, phó tướng là Ngân Gia Ngân Giáp cưỡi thống soái Ngân Thiên Thả, bọn họ dẫn đầu 500.000 đại quân trùng trùng điệp điệp kéo tới.
"Trấn Bắc Quan vừa bị phá, đại quân Tây Sở ta có thể tiến thẳng đến Hoàng Thành Đại Tần." Ngân Thiên Thả cười nói.
"Không được chủ quan!" Quý Vô Sách nhắc nhở.
"Đóng quân tại Trấn Bắc Quan trước, đợi đại quân tiếp viện tới rồi tính, chúng ta cũng không thể đi theo vết xe đổ của Ngụy Quốc Công."
"Tuy lần này chúng ta chiếm được Trấn Bắc Quan, nhưng tổn thất gần 20 vạn quân. Hơn nữa, việc chúng ta vi phạm ước định sử dụng cao thủ võ đạo trong giang hồ, chắc hẳn cao thủ võ đạo Đại Tần sẽ đến ngay thôi. Phải chú ý đến sự an toàn của các tướng sĩ."
"Chắc từ hôm nay trở đi, ước định cao thủ giang hồ không được nhúng tay vào chiến tranh quân sự nên bị bãi bỏ rồi."
"Ai, lần này Trung Nguyên các quốc gia chắc chắn sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào, mọi thủ đoạn đều sẽ xuất hiện."
"Đại loạn thực sự sắp xảy ra."
...
Đại Tần Hoàng Thành.
"Chiến báo khẩn cấp tám trăm dặm từ Trấn Bắc Quan, mau tránh ra!" một tên lính liên lạc mồ hôi nhễ nhại, thở hồng hộc phi ngựa trong Hoàng Thành Đại Tần, lớn tiếng quát.
"Nhanh, mau tránh ra, không thì chết không kịp ngáp."
...
Hoàng cung.
"Bái kiến bệ hạ, có cấp báo từ Trấn Bắc Quan, 500.000 quân Tây Sở đêm tập Trấn Bắc Quan, huyết chiến đến rạng sáng, Trấn Bắc Quan thất thủ."
"Không thể nào, Trấn Bắc Quan có 150.000 đại quân Đại Tần ta trấn giữ. Cho dù 500.000 quân công thành, không có 1 tháng cũng đừng mong đánh hạ được."
"Khởi bẩm bệ hạ, sự thật là như vậy. Tướng quân dẫn chúng ta đánh lui mấy đợt tấn công của địch, nhưng địch không nói võ đức, chúng điều động cao thủ võ lâm trà trộn vào ám sát các tướng lĩnh trong quân. Tướng quân thì bị mấy tên Nhân Tiên ám sát mà chết. Quân tâm trong lúc nhất thời đại loạn, không người chỉ huy nên các huynh đệ không thể chống đỡ."
"Hừ!"
"Tây Sở giỏi thật, dám giở trò với trẫm."
"Bạch Khởi đâu!"
"Vi thần tại!"
"Ngươi lãnh 500.000 quân lập tức xuất phát tới Trấn Bắc Quan. Tướng lĩnh và binh sĩ tùy ngươi chọn. Trẫm không chỉ muốn ngươi lấy lại Trấn Bắc Quan mà còn phải chém chết tên thống quân lần này, nhân tiện đánh vào Tây Sở, để bọn chúng nếm mùi thất thủ."
"Thần tuân chỉ!" Bạch Khởi nói không kiêu ngạo, không tự ti.
"Thần Tần Trường Không, thần Trần Cung nguyện theo quân xuất chinh."
"Đồng ý!"
"Đa tạ bệ hạ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận