Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 203: Tìm tới mất tích Cẩm Y vệ

Chương 203: Tìm tới Cẩm Y vệ mất tích
"Đúng, đại nguyên lão!"
"Trước khi lâu chủ xuất quan, các ngươi mỗi người phải quản lý tốt thuộc hạ của mình, không được khinh suất vọng động."
"Chúng ta cẩn tuân lệnh của đại nguyên lão!"
~~~~~~
Tần Hoàng cung, Kỳ Lân điện.
"Bẩm báo bệ hạ, tại Thiên Ngu sơn đã xảy ra tiếng động cực lớn, sau đó thần dẫn người đi thăm dò thì phát hiện nơi đây đã xảy ra một trận chiến đấu kịch liệt. Sau khi điều tra, thần biết được là giữa thế lực sát thủ mới nổi Địa Phủ và thế lực sát thủ lâu năm Thiên Đường đã xảy ra một trận chiến khốc liệt."
"Hai bên giao chiến có gần 20 Đại Tông Sư, trận chiến đấu dị thường kịch liệt."
"Kết quả cuối cùng ra sao?"
"Toàn bộ sát thủ do Thiên Đường mang đến, bao gồm cả mấy cao thủ Đại Tông Sư đều đã bị chém g·iết trên Thiên Ngu sơn."
"Trên Thiên Ngu sơn m·á·u chảy thành sông."
"Thập đại tiên sơn ngày xưa, giờ đây tràn ngập mùi máu tanh, người sống chớ lại gần."
"Mấy tên tạp chủng Thiên Đường c·hết thật tốt, đã nhiều lần khiêu khích phòng tuyến cuối cùng của Đại Tần ta, c·hết không hết tội."
"Nhưng mà thực lực mà Địa Phủ lộ ra cũng không tầm thường, bọn hắn lại có đến mười Đại Tông Sư. Xem ra dã tâm của bọn hắn rất lớn, cũng không biết người đứng sau bọn hắn là ai."
"Ngươi có thể điều tra ra thân phận của người cầm lái Địa Phủ không?"
"Chưa thể."
"Chỉ biết người đang nắm quyền Địa Phủ hiện tại là Minh Hà, thân phận cực kỳ thần bí, chỉ biết hắn là một nam tử trung niên."
"Thú vị đấy."
"Xem ra thiên hạ giới sát thủ sắp phải thay đổi."
"Hai bên nhất định sẽ có một trận chiến, chỉ không biết ai sẽ thắng ai sẽ bại."
"Bệ hạ, vậy chúng ta có nên quản lý Địa Phủ một chút không?"
"Không cần, Địa Phủ trước đây cũng xem như có giúp Đại Tần ta trừ khử phản tặc. Chỉ cần bọn hắn không vi phạm hình pháp Đại Tần thì không cần để ý đến bọn hắn."
"So với Địa Phủ thì trẫm hận nhất là Thiên Đường. Sai người theo dõi sát sao nhất cử nhất động của hai nhà, nếu như phát sinh đại chiến, cho trẫm nhất định phải giữ chân người của Thiên Đường ở Đại Tần."
"Vâng, bệ hạ!"
~~~~~~~~
Tần hoàng thành, chợ đen.
Nhà thờ.
Hai cha xứ của Thiên Đường đang bàn luận với nhau.
"Nghe nói lần này phái đi tấn công Địa Phủ đều bị tiêu diệt toàn bộ, đến cả tế ti thứ hai và tế ti thứ ba đại nhân cũng đã c·hết. Lẽ nào năm nay Thiên Đường của ta gặp vận đen rồi sao?"
"Đi đâu cũng đều gặp thất bại."
"Ta thấy chúng ta cần phải sớm rời khỏi nơi này, trong lòng ta có một loại cảm giác chẳng lành, cứ cảm thấy chuyện không hay sắp xảy ra."
"Trời sập còn có người cao đỡ, không có m·ệ·n·h lệnh mà tự tiện hành động ngươi cũng biết hậu quả rồi. Chúng ta chỉ có thể xem xét tình hình rồi quyết định, dù sao người nhà của chúng ta đều ở tổng bộ mà."
"Haizz!"
... ...
Nha môn Cẩm Y vệ.
Bạch Hổ mặt mày phẫn nộ chạy đến trước mặt Cổ Hủ.
Còn chưa kịp mở miệng, Cổ Hủ thản nhiên nói: "Xem ra ngươi đã tìm được đội Cẩm Y vệ bị mất tích rồi."
Bạch Hổ nghẹn ngào nói: "Đại nhân, bọn hắn... bọn họ đều bị g·iết hết rồi, hơn trăm huynh đệ đều bị g·iết sạch."
"Huynh đệ đều là những người tốt, không một ai chạy trốn trước trận."
"Đám ch·ó c·hết này, nếu để ta biết ai đã ra tay, ta sẽ tru diệt cả chín tộc nhà hắn." Bạch Hổ tức giận nói.
"Không cần đoán, ở trong lãnh thổ Đại Tần mà có thể tổ chức được một lực lượng vũ trang lớn như vậy thì có thể đếm trên đầu ngón tay."
"Tính sơ tứ đại thế gia, Điền gia đã bị diệt, Hồ gia và Miêu gia đã quy thuận, vậy thì chắc chắn không phải là bọn hắn rồi."
"Còn lại là những thế lực tông môn giang hồ ẩn cư trong các danh sơn đại xuyên. Nhưng mà triều đình với giang hồ bình thường thì nước sông không phạm nước giếng, bọn hắn nếu còn muốn ở lại Đại Tần thì sẽ không tự tìm c·hết."
"Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, có khả năng động thủ nhất thì cũng chỉ có c·on c·hó Lĩnh Nam Vương kia thôi."
"Hắn hiện giờ đang chuẩn bị chiến tranh, chắc chắn đang thiếu lương thực. Với lại người của Điền gia cũng có thể đã báo trước cho hắn để hắn đến tiếp ứng, dù sao nhị gia của Điền gia đã định đầu quân cho hắn rồi."
"Đáng c·hết Lĩnh Nam Vương, ta thật muốn đem hắn phân gân róc xương, bắt hắn nếm đủ thập đại cực hình của Cẩm Y vệ mà c·hết."
"Chuyện này ngươi không cần phải để ý nữa, bây giờ Văn Ưu đang ở Lĩnh Nam rồi, c·on rùa này chắc chắn sẽ không sống được bao lâu đâu."
"Ngươi lập tức dùng bồ câu đưa tin, đem tình hình đội Cẩm Y vệ nói cho Văn Ưu biết. Như vậy mới có thể kích p·h·át được vị Trấn phủ sứ đại nhân của chúng ta."
Nghĩ đến thủ đoạn của Lý Nho, nội tâm Bạch Hổ lại thấy run sợ.
Trấn phủ sứ Lý Nho không chỉ tàn ác với đ·ị·ch nhân mà đối đãi với người của mình cũng đều công bằng chấp pháp, quyết không bao giờ làm việc thiên vị. Chỉ cần phạm vào tay hắn thì ít nhất cũng sẽ khiến ngươi phải bạt một lớp da.
"Thống kê tình hình người nhà của những Cẩm Y vệ chiến t·ử, phát tiền an ủi. Việc này ngươi tự mình đi làm, nhất định phải đích thân giao tiền cho người nhà của họ, tuyệt đối không được để xảy ra chuyện t·ham ô·."
"Nếu như ta p·h·át hiện ra kẻ nào dám t·ham ô· tiền bạc của thân nhân những chiến t·ử huynh đệ kia thì đừng nhiều lời mà mang thẳng tới gặp ta. Ta sẽ cho hắn biết vì sao hoa lại đỏ như vậy."
"Yên tâm đi, đại nhân, việc này ta tự mình đến làm."
"Ừm, ngươi làm việc thì ta yên tâm!"
"Huynh đệ đã c·hết trận thì người nhà của họ sẽ do chúng ta nuôi dưỡng, đây là chủ công đã quyết định. Không ai có quyền thay đổi."
"Xem thử con cháu của những huynh đệ đó có ai muốn nhập ngũ hay không, nếu có thì cho họ trực tiếp vào Cẩm Y vệ hoặc tham quân đều được."
"Còn mấy đứa nhỏ thì sẽ được giúp đỡ cung cấp môi trường đọc sách miễn phí."
"Vâng, đại nhân!"
"Còn có một điều quan trọng nữa, đó là phải tăng cường độ chiêu mộ Cẩm Y vệ. Ngươi phải tự mình chọn lựa, năng lực là yếu tố sau cùng, lòng trung thành mới là quan trọng nhất."
"Vâng, đại nhân!"
Sau khi Bạch Hổ rời đi.
Cổ Hủ ngồi trước bàn bắt đầu cầm bút viết công văn.
"Ngày mai là niên quan rồi, sự tình cứ dồn đến một cục."
"Ngô Nhân Đạo, cứ để ngươi sống thêm vài ngày nữa, chờ ta giải quyết xong việc tế tổ, ta sẽ rảnh tay xử lý ngươi sau."
"Văn Ưu à, tất cả gánh nặng đều giao cho ngươi vậy."
... ...
Hôm nay là ngày niên quan, cả Tần hoàng thành trên dưới đều vô cùng náo nhiệt, rực rỡ sắc đỏ. Đường lớn ngõ nhỏ người qua lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Bên ngoài Tần hoàng thành.
Văn võ bá quan của Tần quốc đang được Ngự Lâm quân hộ tống trên đường về nơi phát tích của Tần gia — Ly Sơn.
Đây là tổ địa của Tần gia. Hằng năm, cứ đến ngày niên quan thì Tần Hoàng đều dẫn theo bá quan đến đây.
Trong hoàng liễn.
Tần Hoàng, Hoàng Hậu, Tĩnh Vương, Tần Vương đều ngồi ngay ngắn bên trong.
Tần Hoàng và Hoàng hậu ngồi ở trên.
Tĩnh Vương và Tần Vương ngồi ở hai bên dưới.
Tần Hoàng cười nói: "Lão đại, lão lục các ngươi có cảm thấy tế tổ hôm nay có thuận lợi không?"
Hai người lòng có ý, trăm miệng một lời đáp: "Tuyệt đối sẽ không!"
"Không hổ là anh em ruột cùng mẹ sinh ra, nói chuyện cũng đồng điệu y như nhau."
Tần Tiêu dao bất đắc dĩ nói: "Phụ hoàng, chuyện này người bình thường đều có thể nhìn ra mà, ngài là đang cảm thấy con với hoàng huynh không bình thường sao?"
Tần Hoàng đang vui vẻ trong phút chốc đã tối sầm mặt lại, lại còn phun ra những lời chẳng mấy hay ho.
"Ngươi... ... ...Ngươi cái đồ nghịch t·ử kia, ngươi im miệng cho trẫm!"
Hoàng hậu một bên cũng hiểu ý mà giả bộ giận dỗi: "Lão lục, sao con lại ăn nói với phụ hoàng như thế?"
"Mau nhận sai đi. Tuy rằng trong mắt cha mẹ thì các con mãi là con nít, nhưng con cũng phải hiểu được tôn ti."
"Bệ hạ vừa là vua của con mà vừa là cha của con, con nhất định phải xuất phát từ đáy lòng mà tôn kính, yêu thương ngài."
Tĩnh Vương Tần Trường Không đứng đắn nói: "Tiểu đệ à, đệ quả thực sai rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận