Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 660: tam tử Thần Tướng

**Chương 660: Tam Tử Thần Tướng**
"Các hạ thân là vô song Thần Tướng cấp độ ba, đánh lén một vô song Thần Tướng cấp độ hai, không cảm thấy hổ thẹn sao?" Hạng Vũ châm chọc.
"Ha ha!"
"Ngươi thật đúng là ngây thơ!"
"Ngươi không biết thắng làm vua, thua làm giặc, lịch sử là do người thắng viết sao?"
"Bản tọa thắng muốn nói thế nào thì nói thế đó, ngược lại cũng như vậy."
"Hay, hay, ngươi đã nói vậy, bản tọa coi như rất cao hứng."
Lập tức Hạng Vũ cầm Quỷ Thần kích trong tay, trực tiếp hướng đối phương đánh tới.
Mặc dù đối phương cũng là vô song Thần Tướng cấp độ ba, nhưng Hạng Vũ luôn cảm thấy khí tức trên người hắn tựa hồ rất yếu, không giống như một vô song Thần Tướng cấp độ ba bình thường.
"Chẳng lẽ là nhờ ngoại lực đột phá?"
Bằng không khi nãy lúc đối phương xuất thủ, hắn đã không thờ ơ, khẳng định đã trực tiếp ra tay.
Bởi vì Hạng Vũ cảm nhận được thực lực của hắn, so với Vũ Văn Thành Đô cũng chỉ mạnh hơn một bậc mà thôi. Vũ Văn Thành Đô sở dĩ bị thương, đó là do trước đó luân phiên đại chiến, tiêu hao quá nhiều, cho nên mới bị hắn thừa cơ lợi dụng.
Bằng không trong vòng năm mươi chiêu, hắn không thể bắt được Vũ Văn Thành Đô.
"Hạng Vũ, Đại Tần trong quân người thứ nhất, để bản tọa xem xem là thật hay không, hay là nói quá sự thật." Người đeo mặt nạ lạnh nhạt nói.
"Thỏa mãn nguyện vọng này của ngươi!" Hạng Vũ thản nhiên nói.
Lã Bố bọn hắn cũng ngừng chiến đấu, lui ra khỏi chiến trường.
Bởi vì lúc này hai người bắt đầu tụ khí, khí thế trên người bắt đầu không ngừng kéo lên, rất nhanh liền đạt đến đỉnh phong.
"Giết!" Một tiếng quát lớn vang lên.
Hai người đồng thời hành động.
Một người cầm thương, một người cầm kích bắt đầu chém giết.
"Phanh phanh phanh!"
"Đang đang đang!"
Trên tường thành, Quý Vô Song nhìn người mặt sắt trong sân, sau đó lại liếc mắt nhìn Sở Hoàng, bên cạnh cũng có một người mặt sắt. Nàng luôn cảm thấy trên thân hai người tựa hồ có khí tức tương thông.
Tràng diện thoáng nhìn qua Quý Vô Song, không nói gì, chỉ là ánh mắt chăm chú nhìn phía dưới, đang giao chiến cùng Hạng Vũ là một tên người mặt sắt khác. Trong ánh mắt hắn hiện lên một tia lo lắng.
Trong lúc bất tri bất giác, Hạng Vũ cùng người mặt sắt đã giao thủ hơn mười hiệp.
Mười hiệp đầu, người mặt sắt còn có thể cùng Hạng Vũ đánh ngang sức, nhưng sau mười hiệp liền rơi xuống hạ phong, chỉ có thể chống đỡ, không có sức hoàn thủ.
Chiêu thứ hai mươi!
"Phanh!"
Người mặt sắt không chú ý, trực tiếp bị Hạng Vũ một kích quét bay, lùi lại vài chục bước, phun ra một ngụm máu tươi.
Hạng Vũ thừa thắng xông lên, "thừa dịp nó bệnh, lấy nó mạng", cầm Quỷ Thần kích trong tay, trực tiếp hướng hắn đánh tới.
Nhưng người mặt sắt ngã trên đất không hề lộ ra vẻ kinh hoảng, ngược lại khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Hạng Vũ lạnh lùng nói: "Rác rưởi, làm bậy vô song Thần Tướng cấp độ ba, xem ra Sở Bá Thiên cũng cùng một giuộc với các ngươi, đều là hạng người đốt cháy giai đoạn."
Ngay tại lúc Hạng Vũ huy động Quỷ Thần kích lấy tính mạng đối phương.
"Hưu!"
Sau lưng truyền đến một cơn chấn động, một thanh ngân thương không có dấu hiệu nào, trực tiếp đâm về phía sau lưng Hạng Vũ.
Hạng Vũ liền thi triển một chiêu 'Tô Tần cõng kích'.
"Keng!"
Ngân thương đâm vào cán kích, tạo ra một đạo hỏa hoa kịch liệt.
Hạng Vũ dùng sức chấn động, trực tiếp hất văng thanh ngân thương tập kích.
Sau đó nhanh chóng kéo dài khoảng cách, điều khiến hắn mở rộng tầm mắt chính là, tên kia cầm ngân thương trong tay, vậy mà lại là một tên người mặt sắt.
Điều này khiến Hạng Vũ thập phần nghi hoặc!
Trên tường thành, Quý Vô Song quét về phía bên cạnh Sở Hoàng, nàng phát hiện không biết từ lúc nào, tên người mặt sắt thủ hộ bên cạnh Sở Hoàng đã biến mất, thế mà lại xuất hiện ở phía dưới.
Giữa sân.
Hai tên người mặt sắt, một trước một sau bắt đầu giáp công Hạng Vũ.
Một thanh kim thương, một thanh ngân thương, bị bọn hắn đùa bỡn kín không kẽ hở, trong nhất thời lại có thể cùng Hạng Vũ đánh qua lại.
Hạng Vũ lâm vào thế trước sau đều có địch, lại gặp nguy không loạn, hắn hét lớn một tiếng, sử xuất toàn lực vung vẩy Quỷ Thần kích, cùng hai tên người mặt sắt triển khai quyết đấu kịch liệt.
Ngân thương giống như rắn độc linh hoạt xảo trá, kim thương thì thế đại lực trầm, hai người phối hợp ăn ý, mang đến cho Hạng Vũ áp lực không nhỏ.
Nhưng mà, Hạng Vũ thân kinh bách chiến, hắn bén nhạy bắt lấy một sơ hở, đột nhiên đâm về phía trước, mũi kích thẳng bức ngực người mặt sắt phía trước.
Thời khắc mấu chốt, người mặt sắt phía sau vung thương, đỡ lấy công kích của Hạng Vũ. Hai bên ngươi tới ta đi, không ai nhường ai, chiến đấu tiến vào giai đoạn gay cấn.
Hạng Vũ đứng vững áp lực, chiêu thức càng phát ra lăng lệ. Đột nhiên, hắn bán một sơ hở, dẫn người mặt sắt phía trước công tới, chỉ thấy hắn nghiêng người lóe lên, thuận thế một kích đâm ra, thẳng đến cổ họng người mặt sắt phía sau. Người sau kinh hãi, vội vàng né tránh, nhưng thế công của Hạng Vũ như gió táp mưa rào, khiến hắn tránh cũng không thể tránh.
Mắt thấy sắp đắc thủ, Hạng Vũ mừng thầm, nhưng đúng lúc này, một đạo hàn quang hiện lên, một thanh thiết thương như u linh đánh tới, thẳng đến yếu hại của hắn.
Hạng Vũ giật mình, vội vàng xoay người đón đỡ, binh khí va chạm, phát ra tiếng vang thanh thúy, cánh tay Hạng Vũ tê rần, lui ra phía sau mấy bước.
Hắn tập trung nhìn, chỉ thấy một tên người mặt sắt khác, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện, tay nắm thiết thương. Thân hình người này so với hai tên người mặt sắt trước có chút nhỏ nhắn, động tác nhanh nhẹn, hiển nhiên là cao thủ am hiểu ám sát.
Hạng Vũ cau mày, ý thức được tình thế càng thêm nghiêm trọng. Ba tên người mặt sắt trước mắt, ai cũng có sở trường riêng, phối hợp ăn ý. Nếu không thể nghĩ biện pháp phá vỡ cục diện bế tắc, hậu quả khó mà lường được.
Phía sau, những người Đại Tần như Bạch Khởi đang quan chiến, mở miệng nói: "Tây Sở này thật đúng là khó lòng phòng bị, vốn tưởng là hai người mặt sắt, kết quả lại là ba người mặt sắt, sẽ không còn có người mặt sắt thứ tư chứ?"
Tiết Nhân Quý cũng phụ họa: "Tựa hồ đấu pháp của bọn hắn giống như Sở Thị Ngũ Hùng lúc trước, nhưng thực lực vượt xa Sở Thị Ngũ Hùng."
"Xem ra Sở Thị Ngũ Hùng hẳn là do bọn hắn huấn luyện ra người nổi bật, về phần vì sao bái nhập Trương Đạo Huyền môn hạ thì không rõ."
"Thực lực như thế, phối hợp ăn ý, trong quân Đại Tần ta, cũng chỉ có Hạng Vũ, Kim Đài, Lý Tồn Hiếu ba vị mới có thể địch nổi." Bạch Khởi bình luận.
Ba tên người mặt sắt giống như ba tòa pháo đài không thể phá vỡ, tạo thành thế tam giác, vây Hạng Vũ ở giữa. Ánh mắt bọn hắn lạnh lùng vô tình, phảng phất không có bất kỳ tình cảm, chỉ có khát vọng chiến đấu. Kim thương, ngân thương, thiết thương, ba cây trường thương trong tay bọn hắn, như ba đầu ác long phun lửa, tấn công Hạng Vũ.
Hạng Vũ tay cầm Quỷ Thần kích, đứng tại chỗ, không hề động, ánh mắt kiên định, không chút sợ hãi. Hắn biết, đây là một trận ác chiến, hắn không thể lùi bước, phải dốc toàn lực, mới có thể chiến thắng ba địch nhân cường đại trước mắt.
"Giết!" Theo tiếng gầm giận dữ, thế công của ba tên người mặt sắt càng thêm mãnh liệt, kín không kẽ hở. Trường thương của bọn hắn như ba thanh lợi kiếm, hung hăng đâm vào yếu hại của Hạng Vũ. Hạng Vũ không chút yếu thế, Quỷ Thần kích trong tay đại khai đại hợp, quét ngang thiên quân, kích pháp của hắn như mưa sa gió táp, nhanh chóng, mãnh liệt. Nhất thời, khiến ba người không thể chiếm thượng phong.
Thân thể Hạng Vũ như thiểm điện, xuyên qua giữa ba tên người mặt sắt, kích pháp của hắn càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt.
Ba tên người mặt sắt, trường thương, ở trước mặt kích pháp của hắn, lộ ra càng ngày càng vô lực. Trên mặt bọn hắn, lộ ra vẻ kinh khủng, không ngờ, thực lực của Hạng Vũ lại cường đại như vậy.
'Lực bạt sơn hà khí cái thế!'
Trong thân thể Hạng Vũ, phảng phất có một cỗ lực lượng vô tận đang cuộn trào. Hắn kích pháp càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt.
Cuối cùng, hắn tìm được sơ hở của ba tên người mặt sắt. Hắn một kích đâm ra, thẳng đến ngực tên người mặt sắt nhỏ nhắn. Tên người mặt sắt khác, tay cầm ngân thương, vội vàng thu hồi ngân thương, chắn ngang trước người tên người mặt sắt nhỏ nhắn.
"Phanh!"
Lực đạo cường đại, trực tiếp đánh bay hai người. Người mặt sắt cầm ngân thương bị chấn mất ngân thương, nhưng cũng gián tiếp cứu được một mạng của tên người mặt sắt kia.
"Các ngươi rút lui, ta đoạn hậu!" Người mặt sắt cầm kim thương nói.
Hai tên người mặt sắt kia không nói hai lời, trực tiếp bỏ chạy về phía sau lưng đại quân.
"Hưu hưu hưu!" Người mặt sắt cầm kim thương bắn ra ba viên ám khí, sau đó lại giả vờ đâm một thương, cũng trực tiếp rút lui. Hắn biết, mình không đi, sớm muộn gì cũng bị lưu lại.
"Đáng chết!" Nhìn ba người chạy trốn, Hạng Vũ cũng không có biện pháp.
"Công thành!" Bạch Khởi phía sau thấy thế, trực tiếp ra lệnh.
Giờ khắc này, bên ta sĩ khí đang hừng hực, địch quân liên tiếp bại trận, sĩ khí sa sút tới cực điểm.
"Giết!"
Trong lúc nhất thời, bốn mươi vạn đại quân trực tiếp tiến thẳng hướng Tương Dương Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận