Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 159: Thiên Võ nữ đế

"Ai, thôi vậy!"
"Lần này có Tiểu An tử tiến đến chắc có thể giải quyết được đám người kia."
"Tiểu Lục ngươi nhớ kỹ, chuyện này dừng ở đây thôi, nếu không ép tên Thượng Đế đứng sau lưng bọn chúng, đến lúc đó sẽ lưỡng bại câu thương."
"Thúc tổ, ngay cả ngài cũng không thu thập được tên Thượng Đế kia sao?"
"Chưa từng giao thủ, nhưng hai mươi năm trước hắn cũng là cao thủ tuyệt đỉnh ở Trung Nguyên, bây giờ tu vi đạt đến mức nào ta cũng không rõ, nhưng chắc chắn không thua kém ta, cho nên nếu ngươi giết hết thuộc hạ của hắn, hắn liều mạng ám sát ngươi, tuy không giết được, nhưng đám con cái của ngươi chắc chắn không trốn thoát được."
"Lần này thu thập xong hai tên tế ti kia là có thể dừng tay."
"Không có biện pháp nào khác sao?"
"Trừ khi ngươi tìm ra được tổng bộ của bọn chúng, đến lúc đó ta sẽ đích thân dẫn người của Cung Phụng các đi đánh chó đóng cửa, nhưng chẳng phải ngươi không có cách nào tìm ra chỗ của bọn chúng sao."
"Trẫm hiểu!"
"Mấy ngày tới cứ để ta bảo vệ sự an toàn của ngươi, cho đến khi Tiểu An tử trở về."
"Làm phiền thúc tổ!"
~~~~~~~~ Thiên Võ, Thiên Tây đạo, Thiên Tây phủ.
Ngọa Long sơn, Ngọa Long trại.
Không ai ngờ được sơn trại vốn nổi tiếng tốt đẹp này lại là một đường khẩu của Thiên Đường tại Thiên Võ, hơn nữa còn là một trong những đường khẩu quan trọng nhất, cái túi tiền của Thiên Đường.
Đường khẩu này của Thiên Đường vốn có 133 thích khách, đều bị người diệt môn.
Người ra tay chính là Tây Sở Huyền Thiên Lệnh, đương nhiên Tây Sở Huyền Thiên Lệnh cũng tổn thất nặng nề, đánh bị thương địch một nghìn, tự tổn tám trăm.
Sau đó, sáu cung phụng của Thiên Đường dẫn quân từ bản bộ đến, đánh cho bọn họ không kịp trở tay.
Quân của Huyền Thiên Lệnh bại lui, nhưng người của Thiên Đường cũng bị vây ở trên núi Ngọa Long, bởi vì viện quân của Huyền Thiên Lệnh đã đến, không chỉ đội ngũ của Huyền Thiên Lệnh mà còn có cả người của Cung Phụng các Tây Sở.
Trong nhất thời, hai bên giao tranh vài trận, người của bản bộ Thiên Đường có chút yếu thế, về sau phải xin viện trợ từ tổng bộ.
Sau đó, tổng bộ Thiên Đường phái năm tế ti và lục tế ti trong sáu đại tế ti cùng hơn chục cao thủ võ công cao cường, kinh nghiệm lão luyện tới.
Bây giờ trong Ngọa Long trại.
Năm tế ti và lục tế ti ngồi ở vị trí chủ tọa.
Phía dưới là sáu bóng người, bốn nam hai nữ, đứng ở phía dưới.
Chính là sáu cung phụng còn lại của Thiên Đường.
Vốn Thiên Đường có chín cung phụng, nhưng năm, bảy, chín cung phụng đã hi sinh vì nhiệm vụ.
Tu vi của sáu cung phụng đều là cường giả Đại Tông Sư.
Nhất cung phụng tu vi là Đại Tông Sư lục trọng thiên, nhị và tam cung phụng là Đại Tông Sư ngũ trọng thiên.
Tứ cung phụng Đại Tông Sư tứ trọng thiên.
Lục cung phụng Đại Tông Sư tam trọng thiên.
Bát cung phụng Đại Tông Sư nhị trọng thiên.
Còn tu vi của hai đại tế ti thứ năm và thứ sáu thì càng thêm thâm sâu khó dò, đều là cường giả Đại Tông Sư thất trọng thiên trở lên.
"Không xong, người của tế ti Huyền Thiên Lệnh đã đánh đến rồi."
"Chết tiệt, cứ lo sợ tiếng động lớn sẽ dẫn đến đại quân Thiên Võ, không ngờ lại chờ được viện quân của bọn chúng." Lục tế ti sắc mặt khó coi nói.
"Đi, theo bản tế ti giết ra ngoài!" Năm tế ti lên tiếng.
"Vâng!"
Năm, sáu tế ti chỉ huy đám cao thủ may mắn còn sống của Thiên Đường trực tiếp đi ra khỏi đại sảnh của trại.
Vừa đúng lúc chạm mặt với quân của Huyền Thiên Lệnh và các cao thủ của Cung Phụng các do An công công chỉ huy.
Hai bên gặp mặt vô cùng đỏ mắt.
Không nói hai lời.
Trực tiếp giao chiến kịch liệt.
~~~~~~~ Hoàng đô Thiên Võ, Thần Đô.
Hoàng cung Thiên Võ, Dao Trì cung.
Nữ Võ Hoàng Võ Minh Chiếu đang cùng em gái là trưởng công chúa Võ Minh Nguyệt tắm suối nước nóng, xuân quang lộ rõ không che giấu.
Võ Minh Chiếu mở miệng nói: "Tiểu muội, nghe nói gần đây tên tiểu tình lang của ngươi không biết là trúng mánh hay là giả heo ăn thịt hổ, liên tục lập chiến công, giờ lại được gia phong làm Thân Vương, hơn nữa còn là vị trí Tần Vương, đây là vị trí mà các đời Tần Hoàng chuyên dùng, có lẽ cô nương ngươi còn có thể làm mẫu nghi thiên hạ đấy."
Võ Minh Nguyệt cười duyên nói: "Tỷ tỷ, tỷ trêu ghẹo người ta."
"Hừ!"
"Không ai nghĩ tới một tên công tử bột lại là người văn võ song toàn."
"Ngay cả Chu lão cũng hết sức thưởng thức hắn, nhất là bài 'lên cao', quả thực là đệ nhất luật của thiên cổ, Chu lão nghĩ đến bạc cả tóc cũng không nghĩ ra một bài thơ sánh ngang bài 'lên cao', thậm chí một bài gần ý thơ cũng không có."
Võ Hoàng cười nói: "Cũng không biết tiểu gia hỏa này làm thế nào mà viết ra được ý cảnh như vậy."
"Theo lý mà nói, với cuộc sống cơm no áo ấm của hắn thì không có cơ hội trải nghiệm loại cuộc sống đó mới đúng chứ."
"Dù sao bài 'lên cao' này thể hiện một con người chán nản, hết một đời, gần đất xa trời, có thể coi là bài thơ đau khổ nhất, vậy mà một hoàng tử như hắn thì quả thực là chuyện khó có thể xảy ra."
"Không thể tưởng tượng được!"
"Tỷ tỷ, có thể là do người ta học rộng hiểu nhiều, tùy cơ ứng biến thôi, mà có ai quy định rằng cứ phải trải qua mới có thể viết ra loại thơ như thế chứ."
"Ngươi con bé xấu xa này, quả nhiên phụ nữ khi yêu thì không có não, ngươi đã lún sâu vào trong đó không thể thoát ra được rồi."
"Tỷ tỷ, muội không có mà…" Võ Minh Nguyệt ngượng ngùng nói.
Đột nhiên Võ Minh Chiếu khẽ động tai, cảm nhận được có một khí tức yếu ớt xuất hiện sau tấm bình phong ba trượng bên ngoài.
"Được rồi, Nguyệt nhi, muội về trước đi, tỷ còn có chính sự phải giải quyết."
"Vâng, tỷ tỷ!"
Hai tỷ muội, ruột thịt cùng mẹ sinh ra, nương tựa lẫn nhau, tình cảm thâm sâu, khi không có người ngoài thì luôn xưng hô tỷ muội.
Sau khi xác nhận Võ Minh Nguyệt đã rời đi.
Võ Minh Chiếu khẽ vẫy tay.
Bộ váy phục bằng vải mỏng màu đỏ thẫm trên kệ cách một trượng xuất hiện ngay trong tay nàng, sau đó nàng trực tiếp mặc vào, chậm rãi đi tới phía trước.
Thản nhiên nói: "Có chuyện gì?"
"Khởi bẩm bệ hạ, ở Thiên Tây đạo, Thiên Tây phủ, Ngọa Long sơn xảy ra chấn động kịch liệt."
"Người của thần đã đến gần, phát hiện đó là giao chiến giữa Thiên Đường, tổ chức sát thủ siêu nhiên, và Huyền Thiên Lệnh, cơ quan đặc vụ của Tây Sở, cả hai bên đều phái mười cao thủ cảnh giới Đại Tông Sư, xem ra là đã đến mức không chết không thôi."
"Thần xin bệ hạ quyết định chúng ta có nên can thiệp một chút không."
"Hừ!"
"Trẫm từng nói cái Nhị Long sơn đó là cái ổ trộm cướp treo đầu dê bán thịt chó, muốn phái quân bình định chúng nhưng đám quần thần hết lần này tới lần khác ngăn cản trẫm."
"Xem ra đám quần thần thế gia đó khẳng định sớm đã biết nơi đó là phân bộ của Thiên Đường, thậm chí còn cấu kết với chúng."
"Bệ hạ, điều đó không thể nào?"
"Bọn chúng chắc không có gan đó đâu."
"Bọn chúng thì không, nhưng đám huynh đệ của trẫm thì chắc chắn không chịu ngồi yên, chúng hận không thể kéo trẫm khỏi cái vị trí này."
"Cấu kết với nhau làm chuyện xấu, thông đồng làm bậy."
"Nếu không nhớ lời phụ hoàng dặn dò trước khi lâm chung, không cho trẫm làm hại chúng, thì chúng đã sớm chết rồi."
"Nhưng sự nhẫn nại của trẫm cũng đã đến giới hạn rồi, hãy tiếp tục giám thị đám huynh trưởng tốt của trẫm, nếu chúng thật sự vượt quá giới hạn, hãy bắt giữ chúng ngay."
"Vâng, bệ hạ!"
"Còn về chỗ Ngọa Long sơn, tranh chấp của hai bên chắc chắn có bảo vật, hãy tăng cường quân của Huyết Phượng Hoàng để mắt đến từng nhất cử nhất động ở đó, tiện thể điều tra rõ ràng xem rốt cuộc chúng đang tranh giành cái gì?"
"Hãy cho quân đội địa phương sẵn sàng chờ lệnh."
"Trẫm sẽ phái thêm cao thủ của Cung Phụng các đến trợ giúp ngươi."
"Vâng, bệ hạ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận