Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 136: Trương Giác phá thành

Chương 136: Trương Giác phá thành
Vốn hắn định mắng, "Ngươi đúng là chó mẹ muốn, sợ người khác không biết ta trúng độc, còn lớn tiếng la như vậy."
Nhưng chưa kịp nói ra thì người đã ngất xỉu.
Trong thành.
Nhìn thấy pháo hoa, đám người Thái Bình đạo trà trộn liền ồ lên: "Thương Thiên đã chết, Hoàng Thiên nên lập!"
"Đại Hiền Lương Sư đang chỉ huy đại quân bên ngoài, muốn giải cứu chúng ta, nhưng bọn quan quân này lại ngăn cản, không cho chúng ta gặp Đại Hiền Lương Sư, quả thật lòng dạ bất chính, hành động trái ý trời."
"Mọi người theo ta xông ra, đón Đại Hiền Lương Sư vào thành, để ngài đến giúp chúng ta."
Bởi Trương Giác thường cho người phát cháo cứu đói, phát nước phù chữa bệnh, nên trong mắt dân chúng, Trương Giác chính là vị thiên sư cứu khổ cứu nạn.
Thế là, đông đảo dân chúng bắt đầu kéo nhau về phía cổng thành.
Dưới chân thành.
Trương Giác thấy pháo hoa báo hiệu.
Liền ra lệnh: "Hoàng Cân binh sĩ, Hoàng Cân Lực Sĩ công thành!"
"Trong vòng một canh giờ, nhất định phải hạ được thành trì!"
5000 Hoàng Cân Lực Sĩ cao lớn uy vũ dẫn đầu xông lên.
Tiếp đó là hai vạn tinh nhuệ Hoàng Cân binh.
Người dẫn đầu là Mã Nguyên Nghĩa.
Hắn nay đã là cường giả Tông Sư cảnh.
Hắn được Trương Giác ban cho sách [Thái Bình Thiên Thư].
Trên tường thành.
Phó tướng Thôi Trung Kiện, Lý Kiến mặt mày khó coi nói: "Cho ta bắn tên giết chúng!"
"Đợi chúng tới gần thì dùng đá lăn gỗ đập chết bọn chúng."
"Vâng, tướng quân!"
Một trận mưa tên trút xuống.
Những Hoàng Cân Lực Sĩ đi đầu ai nấy đều cường tráng, lực lớn như trâu, cao to vạm vỡ, bọn hắn cao hơn lính thường cả một cái đầu.
"Chắn!" Mã Nguyên Nghĩa hạ lệnh.
Những Hoàng Cân Lực Sĩ liền giơ khiên lớn chắn trước mặt.
Mưa tên tới tấp nện lên khiên, kêu loảng xoảng như đánh vào bạc.
"Nhanh chóng xông lên!"
Hoàng Cân Lực Sĩ nhanh chóng tới sát chân tường.
"Dựng thang mây!"
"Cung tiễn thủ yểm hộ!"
"Đè chúng xuống!"
Dưới sự yểm hộ của cung tiễn thủ, nhiều Hoàng Cân Lực Sĩ nhanh chóng leo thang mây công thành.
Một ít Hoàng Cân Lực Sĩ đánh mạnh vào cổng thành.
Hoàng Cân binh sĩ cũng bám sát Hoàng Cân Lực Sĩ mà xông lên.
Nhưng bọn họ phải hứng chịu đá lăn gỗ đổ xuống.
Hoàng Cân Lực Sĩ da đồng thịt sắt, gỗ lăn chỉ khiến da thịt trầy xước chút ít.
Binh lính thủ thành hoảng hốt nói: "Tướng quân, đám tráng hán này đao thương bất nhập, gỗ lăn đá đè chỉ khiến bọn chúng trầy da chút xíu."
"Cho ta dùng đá lớn nện chết chúng, ta không tin chúng lợi hại đến vậy."
"Vâng, tướng quân!"
"Không xong, tướng quân!"
"Dân chúng tụ tập ở cổng thành, bọn chúng muốn mở cửa đón quân phản loạn vào thành."
"Phái binh trấn áp!"
"Lỡ gây ra dân biến thì sao?"
"Đến lúc nào rồi còn lo những chuyện này."
"Vâng, tướng quân!"
Một viên thiên tướng chỉ huy mấy ngàn quân chắn trước cổng thành, binh sĩ đều cầm đao đối diện, chỉ chờ lệnh là chém giết.
Một người dân trong đám đông lên tiếng: "Quan quân ngăn cản chúng ta gặp Đại Hiền Lương Sư, bọn chúng muốn động thủ với chúng ta, mọi người cẩn thận."
"Chết tiệt!"
Theo tiếng hô này, mọi người liền xô về phía trước.
Phó tướng mặt mày cau có, buộc phải hạ lệnh: "Giết!"
Binh sĩ hàng trước liền vung trường thương, đao chém về phía đám dân.
Trong khoảnh khắc tiếng kêu rên vang lên.
Thái Bình đạo trà trộn trong đám đông liền xuất binh khí giao chiến, ngăn cản quân lính.
Đồng thời hô: "Mọi người ra tay đi, quan quân động đồ đao với chúng ta, bọn chúng muốn giết chúng ta."
Trong chốc lát dân chúng đều cầm vũ khí phản kháng, như đòn gánh, dao phay, gậy gộc,...
Có cái gì dùng cái nấy.
Trên thành phó tướng Lý Kiến như ngồi trên đống lửa.
Trước có quân phản loạn đánh thành.
Trong thì dân chúng nổi loạn.
"Thật là!"
Lý Kiến chỉ muốn chửi thề.
Ngay lúc này.
Hoàng Cân Lực Sĩ mất hơn trăm mạng, Hoàng Cân binh sĩ mất hơn ngàn thì cuối cùng cũng đã lên được thành.
Thấy vậy, phó tướng thét lớn: "Mau giết chúng cho ta!"
"Đánh bọn chúng xuống."
"Tuyệt đối không thể để bọn chúng lên nữa."
"Giết một người thưởng một lượng bạc."
"Giết mười người thưởng trăm lượng bạc."
"Vinh hoa phú quý, quan chức lộc vị đang vẫy gọi các ngươi."
Nặng thưởng ắt có dũng phu.
Binh sĩ ra sức hơn, liều mạng xông về phía Hoàng Cân Lực Sĩ.
Nhưng "Thỉnh thần thì dễ, tiễn thần khó", Hoàng Cân Lực Sĩ không phải loại lính thường có thể đối phó, thậm chí ngay cả Hoàng Cân tinh nhuệ cũng không đánh lại.
Trong chốc lát quân Nam Hàn tổn thất nặng nề.
"Mau, đưa người lên cho ta!"
Vì Thiên Nguyên thành chỉ là một thành nhỏ trung bình, không phải đại thành, càng không phải đại thành như Tây Lăng quan.
Nên số quân có thể dung nạp trên thành có hạn.
Bọn họ chỉ có thể lên từng đợt.
Đạo quân Thái Bình ở dưới thành cũng vậy, chỉ lập được hơn chục thang mây.
Hoàng Cân Lực Sĩ ai nấy dẫn đầu, đao thương bất nhập, binh lính thường không thể phá được phòng ngự, thường thì phải mười người hay mấy chục người mới có thể đổi được một Hoàng Cân Lực Sĩ.
Trong chớp mắt, hơn ngàn Hoàng Cân Lực Sĩ đã lên thành, chúng tàn sát khắp nơi, như vào chỗ không người, lính thường căn bản không phải đối thủ.
"Xong rồi!" Lý Kiến mồ hôi lạnh đầy đầu nói.
Ngay lúc này.
Cổng thành ở dưới cũng bị quân Thái Bình đánh sập.
Trương Giác đứng trên chiến xa ra lệnh: "Toàn quân xuất kích!"
Mấy chục vạn quân còn lại ào ào tiến vào.
Thiên Nguyên thành đến đây bị phá.
Vào thành, Trương Giác thấy quân lính tàn sát dân chúng, liền tức giận: "Chết tiệt!"
"Người đâu, giết đám quân Nam Hàn bán nước hại dân này, cứu lấy những người dân đáng thương vô tội này."
"Vâng, Thiên Công tướng quân!"
Dân chúng thấy người mặc đạo bào vàng, tay cầm Cửu Tiết Tiên là Trương Giác thì liền thành kính cúi người: "Bái kiến thiên sư cứu khổ cứu nạn đại nhân!"
Có người còn quỳ xuống.
Trương Giác vung Cửu Tiết Tiên.
Một lực vô hình nhấc bổng đám dân lên.
"Mọi người không cần đa lễ, bần đạo đến là để cứu mọi người."
"Hôm nay bần đạo sẽ cứu các ngươi thoát khỏi bể khổ, hôm nay các ngươi có thể nhập Thái Bình đạo của ta, từ nay về sau sẽ được cơm ăn áo mặc, không ai dám ức hiếp."
"Mọi người có bằng lòng gia nhập Thái Bình đạo không?"
"Thiên sư đại nhân (Đại Hiền Lương Sư) chúng con nguyện ý gia nhập." Vô số dân chúng lên tiếng.
Thậm chí một số lính Nam Hàn cũng vứt vũ khí quỳ xuống xin xỏ: "Đại Hiền Lương Sư, chúng tôi có thể gia nhập Thái Bình đạo không?"
Trương Giác nhàn nhạt liếc nhìn bọn chúng.
"Nhập Thái Bình đạo của ta thì từ nay hưởng thái bình, nhưng Thái Bình đạo cũng có quy củ."
"Đó là không được phạm pháp, không được giết hại người vô tội!"
"Chỉ cần các ngươi không phạm phải đại tội, bần đạo đều tiếp nhận vào Thái Bình đạo."
Trương Giác vừa nói xong.
Trong đám lính kia có mấy người mắt láo liên, thậm chí mặt lộ vẻ hoảng hốt.
Cảnh tượng này đều lọt vào mắt Trương Giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận