Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 354: ám sát Phù Phong

“Vậy xem ra chúng ta phải tính toán kỹ lưỡng mới được.”
“Không sao!”
“Ở ẩn tuy rằng cách biệt với đời, nhưng cũng không thể tránh khỏi việc phải liên hệ với thế tục.”
“Dù sao bọn hắn cũng cần củi gạo dầu muối, cần đồ dùng hàng ngày mà.”
“Cứ mỗi ba tháng ở ẩn lại phái người xuống núi vận chuyển đồ dùng sinh hoạt, mà ngày mai chính là thời điểm đó.”
“Chẳng lẽ người vận chuyển vật phẩm chính là Phục Phong?”
“Không sai!”
“Là người thì sẽ có nhược điểm.”
“Vốn dĩ với thân phận địa vị của hắn thì không tới lượt hắn.”
“Nhưng mà Phục Phong có một người tình nhân ở ngay chân núi, mỗi lần đi ra vận chuyển hàng hóa, Phục Phong đều sẽ chủ động xin đi 'giết giặc', những người kia cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua, dù sao địa vị của Phục Phong trong chỗ ở ẩn vẫn còn rất cao.”
“Ra là vậy.”
“Vậy thì ngày mai cứ chờ Phục Phong tự chui đầu vào lưới.”
“Nhưng để phòng vạn nhất, chúng ta vẫn nên chuẩn bị hai đường.”
“Cách trực tiếp nhất là mai phục sẵn ở chỗ ở của người phụ nữ kia, chờ hắn xong việc thì thừa cơ tập kích.”
“Nhưng tên này lại có thuật ẩn mình vô song, một kích không trúng có thể sẽ bị hắn chạy thoát, cho nên trên đường hắn có thể sẽ tẩu thoát thì nhất định phải mai phục người chặn đánh, dù chỉ cần ngăn cản hắn một lát cũng đủ cho chúng ta truy đuổi đến nơi, lần nữa bao vây giết hắn.”
“Nếu theo lời ngươi nói thì con đường có thể đi qua chính là nơi này sao?”
“Không sai!”
“Khu rừng quế này chính là con đường duy nhất thông tới chỗ ở ẩn, cần vượt qua ba cửa ải thì mới có thể tới nơi, cho nên sau khi Phục Phong bỏ chạy chắc chắn sẽ đi qua nơi này.”
“Kế hoạch ban đầu của ta là để phòng vạn nhất, nếu Phục Phong chạy trốn, thì sẽ để Hắc Bạch Song Sát chặn hắn một trận, chờ ta đuổi đến, ba người chúng ta sẽ cùng nhau bao vây giết hắn, nhưng từ khi Triệu huynh đến thì ta lại có ý nghĩ mới.”
“Ý ngươi là hai ta cùng nhau ra tay lúc hắn lơ là cảnh giác thì nhất kích tất sát, sau đó để bốn người bọn họ mai phục ở đây để đề phòng bất trắc?”
“Không sai!”
“Bốn tên Nhân Tiên sơ kỳ phục kích hắn, cũng đủ cho hắn no đòn rồi, nhất là còn có cao thủ Huyền Tiễn như vậy.”
“Kế hoạch rất chu đáo, không sai, cứ theo kế hoạch này mà làm đi.”
Quả nhiên như lời Dạ Không Minh nói.
Hôm sau.
Một nhóm hơn chục người từ trong rừng cây quế đi ra, dẫn đầu chính là Phục Phong, Phục Phong đang nằm trên một chiếc xe vận tải, trong miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, vừa nhàn nhã vừa ngân nga hát, trông vô cùng mãn nguyện.
“Xem ra đúng như các ngươi nói, chỗ ở ẩn này thật sự là ở trong rừng cây quế này.”
“Vậy là chắc rồi, tình báo của ‘Mưa Gió Lâu’ dù có kém ‘Thiên Cơ Lâu’ một chút, nhưng cũng thuộc hàng có số má, nếu không sao chấp hành nhiệm vụ được.”
Cứ như vậy, Triệu Cao và Dạ Không Minh hai người âm thầm theo dõi một đoạn đường lúc Phục Phong cùng người của hắn đi xuống núi, còn Huyền Tiễn bốn người thì mai phục bên ngoài khu rừng quế, ở con đường mà chắc chắn Phục Phong phải đi qua.
Khi đến chân núi.
Phục Phong mở miệng nói: “Bản tọa có chuyện quan trọng phải đi làm trước, các ngươi tự mình đi mua sắm lương thực và đồ dùng sinh hoạt.”
“Vâng, Nhị trưởng lão.” Đội trưởng đội hộ vệ của chỗ ở ẩn lần này phụ trách dẫn đội lên tiếng đáp.
Thì ra Phục Phong lại là một trưởng lão của chỗ ở ẩn, còn là Nhị trưởng lão có vị thế chỉ sau Đại trưởng lão.
Những gia tộc võ lâm ẩn thế thường đều có Trưởng lão viện cùng gia chủ cùng nhau quản lý gia tộc.
Ngay lập tức, Phục Phong lắc mình mấy cái trực tiếp rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Phục Phong rời đi.
Các đội viên hộ vệ khác ai nấy đều hâm mộ nói: “Nhị trưởng lão sinh hoạt thật sự là có tư vị, khiến người ta hâm mộ đến cực điểm.”
“Làm càn!” Lão đội trưởng tức giận nói, “Chuyện của trưởng lão há là các ngươi có thể tùy ý bàn luận, quên gia tộc quy củ rồi sao?”
Nghe đến gia tộc quy củ, mấy người còn lại nhao nhao im bặt, dù sao bọn họ biết gia tộc quy củ nghiêm khắc đến nhường nào, đơn giản chính là không coi ai ra gì, nhất là tội phạm thượng.
“Đi thôi, chúng ta đi vào thành mua sắm đồ vật, sau đó tới nơi này tập hợp với Nhị trưởng lão.”
“Vâng, thống lĩnh!”
Chân núi.
Một căn nhà gỗ nhỏ nằm trong một biển hoa, bốn phía là hoa đinh hương trải dài khắp các ngọn đồi.
Phục Phong đi đến nơi đây một cách quen đường, rõ ràng không phải lần đầu tiên hắn tới đây.
Người còn chưa tới cửa nhà gỗ, người bên trong dường như đã cảm nhận được gì đó, trực tiếp mở cửa.
Đập vào mắt chính là một thiếu nữ có dung mạo tuyệt đẹp, vóc người lại càng tuyệt vời, nhìn tuổi có lẽ hơn hai mươi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều toát lên sự kích động và niềm vui.
Dù sao “Một ngày không gặp cứ như ba năm”, huống chi là những người có mối quan hệ mờ ám như họ.
Ba tháng mới gặp nhau một lần, người bình thường sao có thể chịu nổi.
Hai người nhanh chóng chạy về phía nhau, sau đó ôm chầm lấy nhau, dường như đang bày tỏ nỗi nhớ nhung bao ngày xa cách.
“Tam Nương!”
“Phục Lang!”
Lập tức, Phục Phong một tay ôm lấy người nữ nhân này, trực tiếp tiến vào trong nhà gỗ, người nữ nhân kia cũng không hề cự tuyệt, chỉ là tựa đầu vào lồng ngực của Phục Phong, vô cùng hưởng thụ.
Chẳng bao lâu sau, trong phòng liền truyền ra những tiếng rên rỉ thấu tim gan.
Ẩn mình trong bóng tối, Dạ Không Minh cười nói: “Lão già này đúng là biết chơi, cô gái này quả thật không tệ.” Lập tức nhìn về phía Triệu Cao đang đứng một bên khó hiểu nói: “Triệu huynh, sao ngươi lại không có một chút phản ứng nào vậy?”
Triệu Cao liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Trong lòng không có phụ nữ, rút đao tự nhiên nhanh, nữ nhân chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của ta thôi.”
“Triệu huynh à, ngươi người này thật đúng là không thú vị.”
“Phụ nữ đó chính là một thứ diệu kỳ.” Dạ Không Minh cười gian nói.
Triệu Cao thì lại không phản ứng lại hắn, chỉ là quay đầu nhìn sang một bên.
Dù sao hắn không thể nói cho hắn biết, mình vốn chính là một kẻ ‘không có chim’ được.
Hai người che giấu khí tức đến mức cực điểm, hai người vốn đều là những thích khách giết người, thuật ẩn mình của cả hai đều thuộc hàng đứng đầu, cả hai nhẹ nhàng rón rén không một tiếng động đi đến bên cạnh nhà gỗ, bắt đầu ‘nghe trộm’ bên tường.
Động tĩnh trong phòng vẫn tiếp diễn.
Thời gian ước chừng một nén hương trôi qua.
Sau một tiếng gầm thét, thở dài đầy thỏa mãn.
Cuộc chiến cuối cùng đã đến hồi kết thúc.
“Cơ hội tốt!” Hai người trực tiếp phá cửa xông vào, hai thanh trường kiếm với tốc độ nhanh như chớp trực tiếp đâm về phía sau lưng Phục Phong khi hắn không hề phòng bị.
Phục Phong dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, cảm nhận được nguy cơ sinh tử, không chút do dự kéo người phụ nữ đang ở dưới người mình đến trước mặt, sau đó cầm lấy thanh kiếm gần g·i·ư·ờ·n·g trực tiếp phá cửa sổ mà chạy ra ngoài.
Người phụ nữ kia trực tiếp bị hai thanh trường kiếm đâm xuyên tim, c·hết không thể c·hết thêm được nữa.
Lần này mặc kệ trái tim của cô mọc bên trái hay bên phải thì đều phải c·h·ế·t.
Người phụ nữ mở to mắt, hiển nhiên là c·h·ế·t không nhắm mắt.
Hai người rút trường kiếm ra, trực tiếp đuổi theo thân ảnh của Phục Phong.
Ba người cứ một đường đuổi giết nhau như vậy.
Phục Phong bị làm cho chật vật vô cùng, không còn vẻ hăng hái như lúc vừa xuống núi.
“Chậc chậc, không hổ là Nhị trưởng lão của chỗ ở ẩn, ra tay quả thật quyết đoán, nói giết người phụ nữ chung chăn gối là giết ngay.” Dạ Không Minh trêu ghẹo nói.
“Hừ!”
“Chỉ là một con đàn bà mà thôi.”
“Chỉ cần lão tử có tiền thì muốn loại đàn bà nào mà không được.”
“Mạng của lão tử mới là quan trọng nhất, nàng ta có thể c·h·ế·t vì ta, chính là vinh hạnh của nàng ta rồi.”
“Không biết hai vị là người phương nào, ta Phục mỗ không biết đắc tội với hai vị ở chỗ nào, thế mà lại phái ra hai tên Nhân Tiên hậu kỳ đến ám s·á·t ta.”
“Kẻ gi·ết ngươi!” Lập tức hai người trực tiếp cầm trường kiếm trong tay, liên thủ xông thẳng về phía hắn.
Hai người toàn lực ứng phó, không chút nào cho hắn cơ hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận