Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 115: Hắc thị

Chương 115: Bên trong chợ đen của Tần Hoàng thành có một khu chợ đen, vị trí vô cùng bí mật, nơi này là vùng đất trũng sâu hình thành một thế giới động đá ngầm, tập trung rất nhiều người không nhà, đủ loại người như mật thám của các nước, thương nhân Tây Vực không thiếu thứ gì.
Chợ đen mở cửa vào nửa đêm, đóng cửa lúc hừng đông.
Một quản gia của phủ Quốc Cữu cải trang, mặc hắc bào đi tới trà lâu mật thám của chợ đen.
Trà lâu mật thám, được mệnh danh là Bách Hiểu Sanh của chợ đen, không gì không biết.
Bên trong trà lâu mật thám, chỉ có một đạo nhân nhắm mắt dưỡng thần, giơ trong tay một tấm thẻ vải.
Trên đó viết trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, mật thám biết rõ.
Quản gia cười lạnh nói: "Khẩu khí thật lớn."
Mật thám đột nhiên mở hai mắt ra, mở miệng nói: "Các hạ có chuyện gì muốn nói, mau nói đi, đừng làm lỡ việc làm ăn của tại hạ."
"Ngươi chẳng phải danh xưng không gì không biết sao?"
"Sao không thử đoán xem ý đồ của ta?"
Mật thám cười thần bí nói: "Bước chân vững vàng nhẹ nhàng, trên người toát ra vẻ phú quý, nhưng lại mặc hắc bào."
"Nếu như tại hạ đoán không nhầm, các hạ chắc chắn là xuất thân từ quan lại, hơn nữa còn là loại ở tầng lớp cao, đồng thời có võ công trong người, lần này tới có phải là vì thay chủ nhân giải quyết một vài chuyện phiền phức không muốn người biết."
"Có chút bản lĩnh đấy!"
"Lại đoán thử vì chuyện gì?"
"Chuyện này vẫn là đừng cho người ngoài nghe thấy thì hơn, chúng ta vào trong phòng nói chuyện."
Nói xong liền dẫn người mặc hắc bào vào phía sau trà lâu mật thám, tiểu nhị đóng cửa lại, canh giữ ở cửa.
"Khách quý có biết tiêu chuẩn thu phí của mật thám chúng ta không?"
"Chẳng phải là trăm lượng bạc trở lên sao?"
"Tùy theo tình hình mà tăng giá thích hợp?"
"Không tệ!"
"Đại nhân đến có chuyện gì, nói đi."
"Ngươi không phải có thể đoán sao?"
"Đó là vì đối phó đám người ngu ở ngoài thôi, đại nhân không phải người bình thường, đương nhiên cần đi thẳng vào vấn đề."
"Có ý!"
Lập tức người mặc hắc bào chậm rãi nói: "Giết!"
"Thì ra là thế!"
"Không biết muốn tin tức của ai?"
"Thiên Đường!"
Người kia sắc mặt biến đổi.
"Đại nhân, trò đùa này không vui chút nào."
"Ngươi cảm thấy ta đang nói đùa với ngươi?"
"Không có bản lĩnh thật sự thì đừng có ở đây làm mất thời gian của ta."
Lập tức người mặc hắc bào liền muốn quay người rời đi.
"Đại nhân chờ đã."
"Ta có thể cho ngươi tin tức của hắn, nhưng giá cả phải tăng gấp mười lần." Người kia sắc mặt biến đổi nói.
Vút.
Một tấm ngân phiếu ngàn lượng bay thẳng vào trong tay hắn.
Nhìn tờ ngân phiếu trong tay, đạo nhân hạ quyết tâm nói: "Đại nhân đi ra ngoài rẽ phải, đi thẳng 120 bước, sau đó rẽ trái, đi thẳng 300 bước, sau đó đi ngang qua một rừng cây nhỏ, qua đó ngươi sẽ phát hiện một công trình kiến trúc không bình thường, nơi đó chính là chỗ ngươi muốn đến."
"Được!"
"Nếu như ngươi dám gạt ta, trà lâu mật thám này của ngươi không cần thiết tồn tại."
Lập tức người mặc hắc bào theo như hắn nhắc nhở đi tìm nơi muốn đến.
Sau khi người mặc hắc bào rời đi.
Trong bóng tối bước ra một bóng người nói: "Chẳng phải phía trên đã thông báo là vụ này không nhận làm ăn sao?"
"Ngươi đây chẳng phải là ngang nhiên chống lại mệnh lệnh sao?"
Đạo nhân thản nhiên nói: "Đã lâu như vậy rồi đều dựa vào chúng ta tự cung tự cấp, không có nguồn thu vào, làm sao sống sót?"
"Dưới tay chúng ta còn cả trăm người muốn nuôi đấy?"
"Mỗi ngày mở miệng ra đều là tiền."
"Haizz!"
"Hy vọng không ai trách tội chúng ta đi."
"Yên tâm đi, lần này là một mối làm ăn lớn, nếu ta đoán không nhầm."
Theo như đạo nhân nhắc nhở.
Người mặc hắc bào đi ngang qua rừng cây nhỏ, phát hiện phía sau lại là một công trình kiến trúc hắn chưa từng gặp.
Nếu như Tần Tiêu ở đây nhất định sẽ nhận ra, đây chính là một phiên bản thô sơ của nhà thờ phương Tây.
Người mặc hắc bào với thái độ nghi ngờ đi vào.
Bên trong đúng là một nhà thờ, trên cao một mục sư tóc vàng mắt xanh đang giảng giáo lý cho đám người phía dưới.
Phía dưới mấy người dân mặc vải thô như bị nhập ma chăm chú lắng nghe.
Người mặc hắc bào thấy cảnh này, cười lạnh nói: "Một đám ngu dân, không còn thuốc chữa."
Mục sư thấy người mặc hắc bào đến, người mặc hắc bào cũng nhìn thoáng qua mục sư.
Hai người nhìn nhau.
Mục sư biết người tới không tầm thường.
Mở miệng nói: "A men!"
"Hôm nay tới đây thôi, mọi người về nghỉ ngơi trước đi."
"A men!"
Đám người dân phía dưới thành kính đáp lại.
Dường như không nhìn thấy sự xuất hiện của người mặc hắc bào.
"Các hạ tới đây có chuyện gì?"
"Chậc chậc, một phân bộ của Thiên Đường mà dám quang minh chính đại giáo hóa dân chúng Đại Tần ta, không sợ thiết kỵ của Đại Tần ta sao?" Người mặc hắc bào lạnh lùng nói.
Mục sư hơi biến sắc mặt, sau đó cười nói: "Khách quý mời vào trong."
Người mặc hắc bào đi theo phía sau.
Hai người đến một căn phòng tương đối kín đáo.
"Các hạ làm sao biết được vị trí này của ta?"
"Thời buổi này có tiền thì cái gì mà chẳng làm được."
"Có tiền có thể sai khiến ma quỷ."
"Tuy rằng tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì bước nửa bước cũng khó."
"Có đạo lý!"
"Đi thẳng vào vấn đề thôi."
"Đương nhiên là làm ăn rồi."
"Khách quý không biết, Thiên Đường ta hiện tại không buôn bán nữa."
"Có ý gì, các ngươi công khai mở phân bộ ở đây, lại nói với ta là không mở cửa?"
"Ngươi đây là lừa trẻ con hả?"
"Ta nói chỉ cần hoàn thành đơn làm ăn này thì Thiên Đường các ngươi kiếm được đầy bồn vàng."
Mục sư cười nói: "Chê cười, các hạ có biết đại giới khi Thiên Đường ra tay không?"
"Chẳng phải là 1 vạn lượng bạch ngân trở lên sao?"
"Sau đó xem tình hình mục tiêu mà định giá, tăng lên từng cấp?"
"Xem ra ngươi hiểu rõ quy tắc của Thiên Đường chúng ta quá nhỉ."
"Nói trước xem mục tiêu ám sát của các ngươi đi?"
"Lục hoàng tử Tần quốc — — Tần Tiêu."
"Tê!"
"Ngươi có biết ám sát Hoàng tộc là tội chết không?"
Người mặc hắc bào chậm rãi móc từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu.
Mỗi tấm đều là 1 vạn lượng, tổng cộng năm mươi tấm.
"Đây là năm mươi vạn lượng ngân phiếu, sau khi ám sát thành công, số dư còn lại sẽ có người đưa đến."
"Chậc chậc, thủ bút thật lớn."
"Mối làm ăn này Thiên Đường chúng ta nhận, nhưng giá cả phải gấp đôi."
"Được!" Người mặc hắc bào không chút do dự gật đầu quyết định.
"Haizz, đáng lẽ phải đòi cao hơn." Mục sư trong lòng thầm than.
"Xem ra sau này làm ăn với người Trung Nguyên phải cẩn thận hơn mới được."
"Hắn cảm thấy mình báo giá thấp."
Lập tức người mặc hắc bào lại từ trong tay áo lấy ra một xấp ngân phiếu, cũng là năm mươi tấm, mỗi tấm 1 vạn lượng.
Mục sư: "..."
"Được đấy, ở đây đợi ta đây mà."
Mục sư thu hồi ngân phiếu, mở miệng nói: "Trong vòng bảy ngày chắc chắn động thủ, cứ chờ tin tốt của chúng ta đi."
Người mặc hắc bào thiện ý nhắc nhở: "Bên cạnh hắn có một cao thủ Đại Tông Sư, các ngươi phái người đến cẩn thận."
Lập tức người mặc hắc bào nhanh chóng rời đi.
Trong bóng tối bước ra một người cũng mặc trang phục mục sư tóc vàng mắt xanh.
"Bố Lỗ Tư, ngươi hơi nóng nảy rồi đấy, lần trước Tần Hoàng nổi giận ngươi không biết Thiên Đường ta tổn thất nặng nề thế nào sao?"
Bố Lỗ Tư chính là mục sư ban nãy, là Hồng y Đại giáo chủ của Thiên Đường đóng tại chợ đen, còn người trong bóng tối là một Bạch y Đại chủ giáo.
Mỗi chi nhánh của Thiên Đường đều có hai đại giáo chủ, một người lộ diện, một người ẩn mình, Hồng y Đại giáo chủ phụ trách việc công khai, còn Bạch y Đại chủ giáo phụ trách việc bí mật.
"Sử Mật Tư ngươi chú ý lời ăn tiếng nói của mình, chúng ta là ngang hàng."
"Ngươi đang dạy ta làm việc à?"
"Ngươi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận