Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 590: Tây Sở Hoàng Lăng

Chương 590: Tây Sở Hoàng Lăng
“Hãy để Huyền Thiên bằng mọi giá nhanh chóng tìm hiểu xem Đại Tần và Bắc Thương có hợp tác với nhau hay không. Nếu thực sự có sự hợp tác, Đại Chu chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, đến lúc đó sẽ phải đối mặt với địch ở cả hai phía.”
“Rõ!”
Hoàng Sơn, Tây Sở Hoàng Lăng.
Thủ lĩnh của Huyền Thiên, An công công đích thân dẫn một đội cấm quân tiến về nơi này.
“Các ngươi cứ ở đây trông coi, không ai được phép đến gần.”
“Tuân lệnh!”
An công công vừa bước vào bên trong hoàng lăng, một đội binh sĩ mặc giáp trắng in hình hổ đã tiến đến.
“Ngươi là người phương nào?”
“Dám tự tiện xông vào Tây Sở Hoàng Lăng của ta.” Đội trưởng binh sĩ dẫn đầu chất vấn.
An công công nhìn những người trước mắt mà mình có thể dễ dàng bóp chết như kiến, ông không hề tỏ ra ngang ngược càn rỡ, ngược lại ôn hòa hỏi: “Tại hạ là chủ của Huyền Thiên, vâng lệnh của Sở Hoàng đến đây bái kiến lão tổ.”
“Ngươi phải biết quy tắc của hoàng lăng, chỉ nhận lệnh chứ không nhận người.”
“Hiểu, hiểu.”
Lập tức An công công đưa kim lệnh mà Sở Hoàng giao cho tướng lĩnh dẫn đầu.
Tướng lĩnh dẫn đầu nhận lấy kim lệnh, cẩn thận xem xét một lát rồi trả lại lệnh bài cho An công công.
“Vào đi!”
“Đa tạ!”
An công công vừa đi vừa suy nghĩ: “Không ngờ bọn họ thực sự tồn tại, nội tình của hoàng thất quả thật rất sâu dày.”
Ước chừng tất cả nội tình của Tây Sở chỉ có các đời Sở Hoàng mới biết, những người còn lại căn bản không được hay tin, dù cho ông ta là tâm phúc của Sở Hoàng cũng vậy.
Ước chừng một lúc sau.
An công công đi ra từ bên trong hoàng lăng, bên cạnh ông có một nam tử trung niên tóc bạc khoác áo choàng đi theo.
Khi đi ngang qua đám binh sĩ giáp trắng, họ đồng loạt khom người thi lễ: “Bái kiến đại nhân!”
“Không cần đa lễ!”
Một cỗ lực vô hình mà không thể kháng cự trực tiếp nâng bọn họ lên.
An công công nhìn thấy thủ đoạn của nam tử tóc bạc vô cùng kinh hãi, bởi vì ông cảm nhận được cương khí và chân khí trên người nam tử này.
Nhưng sao có thể, từ trước đến nay ở Huyền Hoàng Đại Lục chưa từng có người nào có thể tu luyện cả hai loại khí đó.
Nam tử tóc bạc không để ý đến phản ứng của ông, ngược lại chậm rãi đi thẳng về phía trước.
Dù bước chân chậm rãi nhưng mỗi bước chân của hắn đã vượt xa ba, bốn trượng. Trong chớp mắt, An công công đã bị bỏ lại phía sau, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn.
“Súc địa thành thốn!!!!”
“Sao có thể?”
Ông lập tức vội vàng vận chuyển khinh công đuổi theo.
....................
Tiết Nhân Quý và Lã Bố dẫn 200.000 quân trong vòng ba ngày liên tục hạ mười hai cửa ải, thẳng tiến đến Gia Lăng Quan.
Bạch Khởi và Hạng Vũ dẫn 200.000 quân trong vòng ba ngày liên tục hạ mười bốn tòa thành, thẳng tiến đến Gia Lăng Quan.
Sở dĩ mọi việc thuận lợi như vậy, có hai nguyên nhân, thứ nhất là quân đội Đại Tần chiến đấu dũng mãnh, tướng lĩnh thì xông pha đi đầu, thống soái bày mưu tính kế.
Thứ hai cũng là vì quân phòng thủ ở mấy chục thành trì xung quanh đã bị điều đi phần lớn, chủ yếu tập trung ở bên trong Gia Lăng Quan.
Quân đội Đại Tần khi đối mặt với sự chống cự không quá kịch liệt, nên chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã liên tục đánh hạ được nhiều thành trì.
Gia Lăng Quan.
“Bẩm đại soái, một đạo quân Tần đang từ hướng Hoài Tây Quan thẳng tiến đến Gia Lăng Quan, lộ trình chưa đến bốn mươi dặm.” Một tên trinh sát đến báo.
“Bẩm đại soái, một đạo quân Tần khác đang từ hướng Hoài Đông Quan đến gần Gia Lăng Quan, lộ trình đã chưa đến ba mươi dặm.” Một tên trinh sát khác đến báo.
“Biết rồi.”
“Binh quý thần tốc, xem ra Bạch Khởi này thực sự là một đối thủ khó nhằn.”
“Đúng là như vậy, người này nhìn có vẻ còn trẻ tuổi, nhưng đạo thống binh của hắn lại hết sức lão luyện, hoàn toàn không giống tuổi của hắn.” Quý Vô Sách nghi ngờ nói.
Triệu Nhật Sơn bình luận: “Ta dường như nhìn thấy bóng dáng của Quý soái ở trên người Bạch Khởi, người này không trừ diệt thì sẽ là đại địch của Tây Sở.”
“Trận chiến lần này dù có phải liều mạng, chúng ta cũng phải giữ hắn lại ở dưới Gia Lăng Quan này.” Lâm Tuyết Nguyên tiếp lời.
100.000 phi tinh kỵ binh toàn bộ đã tử trận, chỉ còn lại hai vị tướng lĩnh bọn họ, không còn mặt mũi trở về kinh thành đối diện với Sở Hoàng.
Chi bằng thống thống khoái khoái chém giết địch nhân, có được chút danh tiếng, dù sao bọn họ không phải là kẻ cô đơn, sau lưng cũng còn có gia tộc, mặc dù không thể sánh bằng chín đại gia tộc nhưng cũng có vài chục, vài trăm nhân khẩu, nhất định phải mưu tính cho bọn họ.
Nghe những lời này, trong ánh mắt Quý Vô Sách hiện lên vài phần e dè, hắn cũng không muốn chết, dù sao bây giờ huynh trưởng của hắn là người đứng đầu trong quân đội Tây Sở, tam đệ lại tấn thăng đến vô song Thần Tướng, đúng là lúc mình hưởng hào quang rực rỡ.
“Hãy để các tướng sĩ chuẩn bị chiến đấu đi, thư của Huyền Thiên đã gửi tới, vị đại nhân kia hẳn là sẽ đến vào ngày mai.”
“Chỉ cần chúng ta kéo được qua ngày hôm nay là được, đến lúc đó sẽ là lúc Tây Sở ta mở mày mở mặt.”
“Bây giờ trong thành đã tập trung 500.000 đại quân, bản tướng không tin rằng Bạch Khởi có thể đánh hạ được thành trì trong tình huống quân số của chúng ta đông hơn bọn hắn.”
“Nếu không phải thiếu lực lượng chiến đấu cao cấp, bản tướng hận không thể trực tiếp ra khỏi thành quyết một trận tử chiến.”
Cách Gia Lăng Quan hai mươi dặm trên quan đạo.
Bạch Khởi đang dẫn đầu 190.000 đại quân chạy nhanh. ( 8.000 chiến tử, cũng không thể công thành đoạt đất mà không có một người chết đi, chuyện này có hơi khinh người quá. )
Bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện trong đội ngũ đại quân.
“Người nào?”
“Xưng tên ra!” Hạng Vũ bên cạnh Bạch Khởi cầm Quỷ Thần kích chỉ vào bóng người đột ngột xuất hiện nói.
“Mạt tướng Ảnh Mật Vệ bách hộ Cao Minh Cường bái kiến Võ An Quân.”
Lập tức người kia đưa ra lệnh bài chứng minh thân phận của mình. Sau khi xác nhận không sai, Hạng Vũ mới thu đại kích lại.
“Đến đây có chuyện gì?”
“Bẩm Võ An Quân đại nhân, hiện tại bên trong Gia Lăng Quan đã tụ tập 500.000 đại quân Tây Sở, trong đó quân phòng thủ từ các thành trì lân cận có khoảng 300.000, 50.000 quân đóng giữ Gia Lăng Quan và 100.000 quân tiếp viện thần bí chưa xác định được tin tức, nhưng theo Thống Lĩnh đại nhân suy đoán thì cũng là đội quân ẩn mình như Phi Tinh kỵ binh hay Phi Vân kỵ binh.”
“Ngoài ra, bọn họ còn mời ra một vị cao thủ bí ẩn từ Tây Sở Hoàng Lăng, thân phận chưa rõ. Toàn bộ huynh đệ Ảnh Mật Vệ đi theo dõi đều mất liên lạc, chắc chắn đã gặp chuyện không may, Thống Lĩnh đại nhân nhắc ngài hết sức cẩn trọng.”
“Biết rồi.”
“Mạt tướng xin cáo lui!”
“Xem ra Tây Sở mời ngoại viện đến là để đối phó với ngươi.” Bạch Khởi nói với Hạng Vũ bên cạnh.
“Không đáng sợ!” Hạng Vũ khinh thường nói.
“Dù người đến là ai, ta cũng sẽ chém giết một kích.”
“Thiếu Vũ, không được khinh thường anh hùng thiên hạ, đây là một thế giới còn rộng lớn hơn Cổ Hoa Hạ của ta, trong đó không thiếu những người giống như ngươi và Tồn Hiếu một đấu một vạn, ngươi đã quên nguyên nhân thất bại của mình kiếp trước rồi sao.”
“Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực.”
“Hoa Hạ ta có bao nhiêu anh hùng hào kiệt không phải ngã xuống bởi sự khinh địch này sao, đó đều là vết xe đổ.”
“Biết rồi.” Hạng Vũ trước mặt Bạch Khởi giống như một đứa trẻ phạm lỗi, không hề mạnh miệng.
Nếu là người khác dám gọi mình như vậy, dám giáo huấn mình, không nói những chuyện khác, cứ cho trước ba cái tát, nhưng với Bạch Khởi thì hắn không dám, trong lòng hắn kính nể và e ngại Bạch Khởi mỗi thứ chiếm một nửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận