Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 375: gia phong thái tử

Chương 375: Gia phong thái tử
“Ngươi cái đồ biết độc, ngươi ở đây với lão tử giả bộ cái gì hồ đồ.” Tần Hoàng có chút tức giận nói.
Tần Tiêu Diêu khó hiểu nói: “Phụ hoàng người nói chuyện với nhi thần, nhi thần thật cao hứng, nhưng là người dùng giọng điệu này nói chuyện với ta, nhi thần rất không vui.”
“Sao, không vui, ngươi muốn tạo phản à.” “Có phải cảm thấy mình dưới tay có mấy người tiên cao thủ nên thấy bản thân không tầm thường, hay vẫn cảm thấy mình đang giấu mấy vạn binh lính tinh nhuệ một cách thần không hay quỷ không biết hả.”
Trong lòng Tần Tiêu Diêu vô cùng chấn động, chuyện Nhân Tiên cao thủ hắn biết, chẳng có gì lạ, dù sao lần này ra tay đều phô diễn cả rồi, nhưng những người bí mật huấn luyện binh lính kia là chưa từng hiện ra trước mặt người ngoài a.
“Phụ hoàng người lợi hại đấy, vốn liếng của nhi thần đều bị người moi ra hết rồi.” “Lão Lục nhớ kỹ cho trẫm, dù sao trẫm cũng là Đại Tần chi chủ, mọi động thái của Đại Tần đều không thoát khỏi mắt của trẫm, chỉ có điều trước đó trẫm đối với ngươi chỉ là mở một mắt nhắm một mắt thôi.”
“Lão tử chung quy vẫn là lão tử, nhi tử chung quy vẫn là nhi tử.”
“Lão tử đi qua đường còn nhiều hơn đường ngươi đã đi qua cầu.”
“Phụ hoàng điều này chưa chắc đúng à nha, chẳng phải người toàn ngồi kiệu với xe ngựa thôi sao.”
“Ngươi cái đồ nghịch tử, trẫm nói gì đó, ngươi lại nói cái gì đó.” Tần Hoàng mặt đen lại nói.
Tần Tiêu Diêu đặt chén đũa trong tay xuống, cười nói: “Phụ hoàng muốn cùng nhi thần vạch mặt phải không.”
Tần Hoàng liếc mắt nhìn hoàng hậu, mở miệng nói: “Nàng cùng Minh Nguyệt đi ra ngoài trước đi, trẫm cùng tên tiểu tử thúi này nói cho rõ suy nghĩ trong lòng.”
“Thần thiếp tuân chỉ.”
“Bệ hạ, phụ tử hai người có chuyện gì thì từ từ nói, đừng có một chút lại ồn ào nhao nhao lên.”
“Yên tâm, trẫm biết chừng mực.”
Lập tức hoàng hậu cùng Võ Minh Nguyệt liền lui xuống.
“Nói đi.”
“Nói cái gì.”
“Còn cùng trẫm giả ngơ giả ngác.”
“Trẫm nhắc nhở ngươi một câu, bắt đầu từ đám Nhân Tiên dưới trướng ngươi mà nói.”
“Chính là nhi thần đã từng giúp đỡ bọn họ, hiện tại họ một lòng báo ân đến thôi.”
“Ngươi coi trẫm là con nít ba tuổi dễ bị lừa sao?”
“Bọn họ đều là Nhân Tiên cường giả, tuyệt đối không phải hạng người vô danh, thế nhưng mà người dưới tay trẫm làm thế nào cũng tìm không ra lai lịch của bọn họ, giống như đột nhiên xuất hiện vậy.”
“Phụ hoàng người không phải nên truy hỏi ngọn nguồn làm gì, người chỉ cần biết nhi thần làm tất cả cũng là vì tốt cho Đại Tần là được.”
“Hừ!”
“Nếu trẫm không biết tiểu tử ngươi không có ý phản nghịch, ngươi nghĩ trẫm thật có thể dễ dàng tha thứ sự tồn tại của bọn họ sao.” “Ngươi thật cho rằng Đại Tần ta không có chút nội tình nào sao?” “Nếu không thì Đại Tần ta dựa vào cái gì mà có thể sừng sững ở Trung Nguyên trăm năm nay.” “Tây Sở, Bắc Thương, Thiên Võ, Đại Chu, thậm chí vong quốc như Đông, Nam Hàn các loại đều có vương bài bộ đội của mình, thật cho là Đại Tần ta không có sao?”
“Lão Lục à, trẫm biết văn thần võ tướng dưới tay ngươi đều không tệ, thậm chí còn bí mật huấn luyện một ít đội quân tinh nhuệ, lại thêm mấy vị tiên nhân, đừng tưởng rằng có những thứ này mà đã dương dương đắc ý, tự mãn, cho rằng mình làm gì cũng được.”
“Trẫm nói cho ngươi cái Trung Nguyên này nước sâu lắm đấy, nhất là ba nước Tây Sở, Bắc Thương, Đại Chu này.”
“Không nói xa, chỉ nói gần, ngươi đã tận mắt nhìn thấy, thử nói xem Quý Vô Song dẫn đầu Quý gia quân như thế nào.”
“Quân đội chỉnh tề trật tự, dày dặn kinh nghiệm chiến đấu, đánh đâu thắng đó, không thể cản phá.” Tần Tiêu Diêu khách quan bình luận.
“Biết vậy là tốt.” “Trẫm cho ngươi biết Quý gia quân này chỉ là một trong bốn đội quân vương bài của Tây Sở.”
“Nghe nói lần này xâm lấn Sở Hoàng còn phái thêm một đội quân vương bài khác là Ngân Giáp kỵ binh tiến vào Thiên Võ.” “Nội tình Tây Sở không chỉ có vậy đâu.” “Không nói trước bốn đội quân vương bài kia, thậm chí Sở Gia Quân trực thuộc hoàng thất Tây Sở, chiến lực còn mạnh mẽ hơn, không hề thua kém chút nào so với bốn đội quân vương bài.” “Mà người thống lĩnh đội quân này ngươi đã từng gặp rồi?”
“Sở Bá Vương Tây Sở, Sở Bá Thiên!”
“Không sai!”
“Sở Gia Quân từ trước đến nay đều bị hoàng thất Tây Sở nắm giữ, tương đương như quân riêng của Sở gia.”
“Mà chín đại thế gia của Sở Quốc có đang ẩn giấu quân riêng hay không thì không ai biết, đoán chừng chỉ có Sở Hoàng biết, dù sao Quý gia tuy đứng đầu cửu đại thế gia, nhưng nếu bọn họ có thể xây dựng Quý gia quân, vậy những thế gia còn lại cũng có khả năng.”
“Cho nên nói nước Tây Sở rất sâu, nếu không phải lợi ích của Tây Sở quá phức tạp, Thiên Võ và Đại Tần coi như liên thủ cũng không phải là đối thủ của bọn họ, ngươi nên hiểu.”
“Còn có một tin tức nội bộ, chính là Tây Sở bí mật tạo ra một đội quân để đối phó với Long Kỵ binh Bắc Thương, nhưng mà đội quân này chưa từng xuất hiện trước mặt người ngoài, không biết là thật hay giả, chỉ toàn là tin đồn, nhưng trẫm tin rằng không có lửa làm sao có khói.”
“Cho nên Lão Lục à, đừng tưởng rằng mình có một chút thành tựu đã không coi ai ra gì, tự cho là đúng.” “Thật ra không biết ngoài người còn có người, ngoài trời còn có trời.”
Tần Tiêu Diêu cười nói: “Phụ hoàng người biết thực lực của nhi thần rồi đấy chứ.”
Tần Hoàng liếc hắn một cái.
“Không phải chỉ là tông sư viên mãn thôi sao, đắc ý cái gì.”
Chỉ thấy Tần Tiêu Diêu nhẹ nhàng điểm một ngón tay.
Một luồng chỉ lực mạnh mẽ trực tiếp bắn về phía sau lưng Tần Hoàng.
“Phụt.” Một tên hắc y nhân trực tiếp hiện ra thân hình, bả vai trực tiếp bị bắn ra một cái lỗ máu.
“Ai?”
“Lại dám ám sát phụ hoàng, muốn chết.” Lập tức liền muốn xuất thủ lần nữa.
“Dừng tay!” Tần Hoàng mặt đen lại nói.
“Hắn là thủ lĩnh Hắc Băng Đài.”
“Hắc Nhất ngươi lui xuống chữa thương đi.”
“Vâng, bệ hạ!” Hắc y nhân một mặt kiêng kị nhìn Tần Tiêu Diêu, sau đó lập tức lui xuống.
“Phụ hoàng, thực lực của nhi thần thế nào?” Tần Tiêu Diêu cười nói.
“Không tệ, không tệ, tuy là có đánh lén, nhưng mà có thể phát hiện ra Hắc Nhất đồng thời một chỉ làm bị thương hắn, có thể thấy được ngươi cũng là đại tông sư cảnh giới rồi, không phải mới vào đơn giản như vậy.”
“Phụ hoàng người nhìn này.” Chỉ thấy Tần Tiêu Diêu trong chớp mắt đã đi tới phía sau Tần Hoàng.
Đột nhiên hai vị lão giả trực tiếp xuất hiện ở phía sau Tần Hoàng, ngăn cản thân hình muốn tiến lên của Tần Tiêu Diêu, đồng thời mở miệng khuyên can nói: “Tần Vương điện hạ, không cần làm chuyện đại nghịch bất đạo.”
Tần Hoàng càng kinh hãi nói: “Lão Lục, ngươi......... ngươi lại là Nhân Tiên cường giả.”
Tần Tiêu Diêu một lần nữa thi triển thuấn di, đi thẳng tới đối diện Tần Hoàng, công khai ngồi xuống, uống một hớp nước trà, cười nói: “Phụ hoàng, thực lực của nhi thần thế nào?”
“Khó trách, khó trách.”
“Đám Nhân Tiên kia quy thuận ngươi có lẽ là nhìn trúng thiên phú của ngươi.” “Hai mươi tuổi đã là Nhân Tiên, trong lịch sử Huyền Hoàng Đại Lục cũng chưa từng có ai, ngay cả Nhân Hoàng và Ma Chủ trước đây cũng không so được với ngươi.” “Phụ hoàng người có biết mấy ngày trước xuất hiện dị tượng không?”
“Lẽ nào là do con gây ra?”
“Không sai, đạo dị tượng thứ nhất là của con.”
“Thì ra là thế à.”
“Con trai của ta có tư chất Nhân Hoàng a, thậm chí còn vượt qua ông ta.”
“Chỉ là Lão Lục à, con giấu kín cũng quá sâu đi, nếu con sớm bộc lộ thực lực như vậy, vị trí thái tử này đã sớm là vật trong túi của con rồi.”
“Điều mà nhi thần nhắm đến không phải là một nước được mất, điều mà nhi thần nhắm đến là toàn bộ Huyền Hoàng Đại Lục, chứ không chỉ giới hạn ở Trung Nguyên.”
“Phụ hoàng lập tức hạ chỉ lập con làm thái tử.”
“Đa tạ phụ hoàng.”
“À đúng rồi, để ta giới thiệu với con.” “Hai vị này chính là hộ quốc cung phụng của Đại Tần, Phong Vân Nhị Lão.”
“Gặp qua nhị lão.”
“Không dám nhận, điện hạ tư chất tuyệt thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận