Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 560: Sở Bá Thiên: “Ta vậy mà thành cân nhắc tiêu chuẩn?”

Chương 560: Sở Bá Thiên: “Ta vậy mà thành tiêu chuẩn để cân nhắc?”
“Mở giao diện của Lý Tự Nguyên.” [Tên]: Lý Tự Nguyên [Trung thành]: Tử trung [Cảnh giới]: Nhân Tiên đại viên mãn sơ kỳ [Công pháp]: [Chí thánh càn khôn công], [Ngũ Lôi thiên tâm quyết] (bản đầy đủ) [Thần binh]: Không [Danh hiệu]: Nghĩa tử của Lý Khắc Dụng, đứng đầu Thập Tam Thái Bảo, Minh tổng hoàng đế.
(Ps: Lý Tự Nguyên lên ngôi sau xưng Đường Minh Tông, vị hoàng đế thứ hai của Hậu Đường thời Ngũ Đại Thập Quốc, tại vị bảy năm.)
“Thực ra trong lịch sử, Lý Tự Nguyên không tệ đến mức thế đâu, thuộc dạng công chính bình thản, không phải loại ngu ngốc đại nghịch bất đạo như trong Bất Lương Nhân, tiếng tăm cũng coi như không tệ, dù sao còn có tên ngoan nhân Chu Ôn phía trước mà.” “Hệ thống, Lý Tự Nguyên mạnh vậy sao?” “Đương nhiên!” “Lúc này Lý Tự Nguyên chính là dung hợp [Chí thánh càn khôn công] cùng [Ngũ Lôi thiên tâm quyết], thực lực đã đạt đến đỉnh phong, cũng chỉ kém đại soái và Thập Nhị Động Động chủ thôi, không hề yếu hơn Lý Khắc Dụng, Quỷ Vương, Lý Mậu Trinh.” “Lý Tinh Vân bật hack sau khi trời ám tinh, cùng Trương Tử Phàm đạt đến thực lực Đại Thành phải tốn sức chín trâu hai hổ mới giết được hắn.” “Hiện tại Lý Tinh Vân cũng không còn là tên rác rưởi thời kỳ đầu, có thực lực trên đại thiên vị, nhất là sau khi dung hợp trái tim của đại soái.” “Haizz!” “Đồ ngốc vô dụng!” “Mở giao diện Cổ Mộc Thiên!” [Tên]: Cổ Mộc Thiên [Trung thành]: Tử trung [Cảnh giới]: Nhân Tiên đại viên mãn trung kỳ [Công pháp]: [Thiên Trúc trùng sinh công], [Đao Thần quyết] [Thần binh]: Long hồn đao, Phượng Huyết kiếm [Danh hiệu]: Tà Thần Cổ Mộc Thiên và lão nhân biên cương chính là hai người trong phim "Tuyết Hoa Nữ Thần Long", hai kẻ này treo máy như nhau, mọi người gộp lại cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
Hai người này như Tà Thần trong game ấy, kết quả cuối cùng lại đùa chết đồ đệ mình, nếu hai tên này ra tay sớm đã giết sạch đám người kia rồi, nhưng mà chắc khi đó phim cũng chẳng quay được.
Nói chung, Cổ Mộc Thiên quá mạnh, hắn còn có thể luyện hóa tinh hoa nhật nguyệt để uẩn dưỡng binh khí, đơn giản là không giống võ hiệp bình thường.
“Không tệ, không tệ, Nhân Tiên đại viên mãn lại tăng lên bốn người, thêm A Thanh, Ánh Nhiễm, Hùng Bá, bây giờ Nhân Tiên đại viên mãn đã có bảy người.” “Còn có mấy người đang đột phá, dù sao ta triệu hồi ra đều là tuyệt thế thiên tài trong các tiểu thuyết hoặc phim ảnh, vô địch cùng cấp, thậm chí có thể vượt cấp tác chiến.” “Đúng rồi, hệ thống, ta hiện tại còn bao nhiêu điểm nhiệm vụ?” “1,2 triệu!” “Dùng không?” “Trước không cần!” Hệ thống: “…………” “Trẫm mệt rồi, muốn đi ngủ, ngươi có thể quỳ xuống an ủi.” Hệ thống: “…………”
Đại Tần, Trấn Bắc Quan.
Thương Ngô Thành, Thương Phong Thành, Thương Khung Thành, cả ba thành chưa qua nổi một ngày đã bị quân của Bạch Khởi, Hạng Vũ, Tiết Nhân Quý chia ba đường đánh tan.
Mấy tên cao thủ Nhân Tiên đến hỗ trợ của Tây Sở căn bản chưa kịp ra tay đã lập tức mang theo mấy tên chủ tướng trực tiếp bỏ chạy.
Không phải không muốn đánh.
Mà là căn bản đánh không lại.
Tiết Đinh Sơn, Phàn Lê Hoa, Lã Bố, Hạng Vũ bốn tên Vô Song Thần tướng, riêng việc bọn họ đứng đó thôi cũng đủ khiến chúng không còn dũng khí chiến đấu, cả bốn người một thân khí huyết hừng hực như hồng, căn bản không thể địch nổi.
Bọn chúng cao nhất thực lực cũng chỉ là Nhân Tiên hậu kỳ, ngay cả Nhân Tiên viên mãn cũng không có, chống đỡ được cái gì chứ, đành phải chịu chết uổng.
Bọn chúng có thể tu luyện đến Nhân Tiên cảnh giới thì kẻ nào chẳng phải là lão già, lão bất tử.
Cho nên bọn chúng đã nhanh chóng rút lui, tiện thể mang đi vài tên tướng lĩnh, thế đã là không tệ.
Về phần binh lính thủ thành, thấy thủ tướng và cung phụng đều chạy, các binh sĩ càng tan tác như ong vỡ tổ, bỏ thành mà chạy.
Cứ thế, ba đạo quân chẳng tốn mấy sức đã chiếm được ba tòa thành này.
Ba đạo quân hợp binh làm một, tổng cộng hơn 400.000 quân, có mấy vạn quân Đại Tần ở lại trấn thủ thành.
Theo kiếm phong chỉ của Bạch Khởi!
Một tiếng hiệu lệnh.
Hơn 400.000 đại quân lập tức xuất phát về hướng Trấn Bắc Quan.
Trấn Bắc Quan, phủ thành chủ.
Ôn Bất Thắng đang quở trách chín tên cung phụng không đánh mà chạy.
Mấy tên cung phụng tuy có chút xấu hổ, nhưng vẫn không phục giải thích: “Quốc công đại nhân, ngài không biết đó thôi, mấy tên Vô Song Thần tướng kia chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ áp chế chúng ta không thể ra tay, chúng ta có ra tay cũng chỉ là chịu chết vô ích mà thôi, như vậy còn không bằng giữ lại cái mạng hữu dụng để báo đáp triều đình.” “Hừ!” Tuy biết chúng tham sống sợ chết, nhưng ông cũng không tiện chỉ trích, dù sao những người này đều là cao thủ cung phụng của Tây Sở, chỉ nghe lệnh các các chủ cung phụng các cùng Sở Hoàng, ông cũng chỉ có thể sai khiến bọn chúng làm những việc không trái nguyên tắc và không nguy hiểm đến tính mạng bọn chúng.
“Mấy tên Vô Song Thần tướng kia có tên nào là cấp độ thứ hai hay cấp độ thứ ba không?” “Cái này...” mấy người ấp a ấp úng.
“Do dự cái gì, có gì thì cứ nói.” “Trong đó có Hạng Vũ!” “Cái gì?” “Cái tên đại sát thần này sao lại đến đây?” “Lập tức sai Thương Long Vệ dâng thư lên bệ hạ, cần điều động đại lượng cao thủ đến giúp đỡ.” “Còn lại ba người thì sao?” “Ba người còn lại chưa từng gặp qua, nhưng bọn ta cảm thấy thực lực mỗi người trong bọn chúng đều không thua gì Bá Vương, nhất là một tên tay cầm Phương thiên họa kích, mình mặc khải giáp mặt thú nuốt đầu liên hoàn, đầu đội tử kim quan ba nhánh, thực lực ngang ngửa Hạng Vũ, có khi ngay cả Bá Vương điện hạ cũng có vẻ không bằng.” “Hai người còn lại là một đôi vợ chồng, quá trẻ, lại quá mạnh, quá biến thái, thực lực tuyệt đối không dưới Bá Vương.” “Các ngươi biết các ngươi đang nói cái gì không?” “Bá Vương điện hạ chính là Vô Song Thần tướng cấp độ thứ hai, tuy mới vừa bước vào nhưng cũng là cấp độ thứ hai.” “Theo ý các ngươi thì bốn người bọn chúng đều là Vô Song Thần tướng cấp độ thứ hai, các ngươi coi Vô Song Thần tướng cấp độ thứ hai là rau cải trắng chắc, hay là thấy Bá Vương điện hạ thực lực yếu.” Mấy người nhất thời á khẩu không trả lời được.
Tận mắt thấy người ta là Vô Song Thần tướng, bọn chúng thấy thực lực của Bá Vương nhà mình cũng thường thôi, dù sao Bá Vương cũng có chiến tích gì nổi bật, ngay cả cá nhân tiên viên mãn A Thanh cũng đánh không lại, sau lại đổ lỗi cho A Thanh chiến lực quá mạnh, vô địch cùng cấp, thậm chí có thể vượt cấp tác chiến.
Giờ phút này chúng không khỏi hoài nghi, không phải do địch nhân quá mạnh, mà là do Bá Vương điện hạ quá yếu, chắc chỉ là kẻ giữ cửa, so với người trên không bằng so với người dưới thì không quá đáng, người ta dẫu sao trên không thì dưới làm gì mà làm quái gì được.
Ôn Bất Thắng hình như cũng nhận ra điều gì đó.
“Đi đi, các ngươi lui xuống trước đi.” “Đúng rồi, nhớ mấy ngày nay đừng có mãi mê ca múa, giữ sức lực lại, quân địch lúc nào cũng có thể đến công thành.” “Dạ!” mấy người tuy không hài lòng nhưng vẫn giả vờ xấu hổ nói.
Sao lại đem chuyện này ra nói thế, dù gì cũng phải chừa cho chúng ta chút mặt mũi chứ.
Đám người này cũng là điên rồi, từ khi ra khỏi cung phụng các về, chúng đã bắt đầu bỏ bê bản thân, mỗi ngày chỉ biết vàng son lụa là, ca vũ thái bình, dạ dạ sênh ca, sa đọa đến không ra gì.
Nhất là nhìn thấy lão già trăm tuổi đi cùng thiếu nữ mười sáu tuổi, có thể chấp nhận được à, những tên cung phụng này trẻ nhất cũng đã ở cái tuổi thuận tai, càng già càng dẻo dai, bắt bọn chúng bỏ chút sức ứng phó Vô Song Thần tướng của quân địch thì không được, mà mấy cái chuyện kia thì lại dồi dào tinh lực.
Ôn Bất Thắng chỉ sợ đám người này đến lúc đó chiến lực giảm mất một nửa, đoán chừng cả đao cũng chẳng nhấc nổi chứ đừng nói là giết địch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận