Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 297: Lại thấy ánh mặt trời ngày chết

Chương 297: Lại thấy ánh mặt trời ngày c·h·ế·t “Tấm chắn binh tiến lên.” Thân Vệ Doanh thống lĩnh hạ lệnh.
Số Thân Vệ Doanh còn lại vội vàng dùng tấm chắn tạo thành một lớp phòng tuyến, bảo vệ Trọng Quang Nhật ở bên trong.
Cùng lúc đó.
Phó tướng trên chiến thuyền vừa cập bờ thấy Trọng Quang Nhật bị tập kích, vội ra lệnh: “Mau đi giúp tướng quân.” “Vâng!” Nhưng bọn hắn vừa định hành động thì lập tức bị những thích khách ẩn nấp dưới nước g·i·ế·t một cách bất ngờ.
Vô số thích khách từ dưới nước xông lên, nhắm thẳng vào những binh sĩ Đông Hòa không hề có sự chuẩn bị.
Đồng thời khoang thuyền liên tục bị thấm nước, chìm dần.
“Tướng quân nguy rồi, có kẻ đã đục thủng thân tàu khiến thuyền bị thấm nước, không giữ được nữa rồi.” “Bát Dát!” “G·i·ế·t chúng cho ta.” Trên mặt nước, cách chiến thuyền không xa, đột nhiên xuất hiện rất nhiều chiến thuyền, trên những chiếc thuyền này vô số binh sĩ mặc giáp vàng đang giương cung lắp tên, vô số hỏa tiễn bắn phủ đầu về phía các binh sĩ và chiến thuyền Đông Hòa.
“Mau phản công, cung tiễn thủ đâu.” Phó tướng lên tiếng.
“Tướng quân, thuyền chiến b·ốc c·háy rồi.” “Nhanh tranh thủ dập lửa đi.” “Tướng quân, lửa lớn quá, lại thêm gió đông, căn bản không dập được.” “Bát Dát, tranh thủ thời gian phản kích, tiêu diệt lũ tặc nhân kia.” “Sau đó bỏ thuyền chạy trốn, bơi vào bờ.” Đến khi bọn họ kịp phản ứng thì.
Những người bắn tên lửa trên các chiến thuyền kia đã sớm nhảy xuống nước rồi.
Trên bờ.
Sơn Bản Thanh Bình trực tiếp vung tay lên.
Đại lượng binh sĩ lập tức xông thẳng về phía Trọng Quang Nhật.
Rất nhanh, hơn nghìn quân Thân Vệ Doanh của Trọng Quang Nhật cũng gần như bị g·i·ế·t sạch.
Trọng Quang Nhật đứng phía sau Thân Vệ Doanh cười lạnh nói: “Tiểu t·ử, ngươi đừng đắc ý sớm quá, đợi khi đại quân của bản tướng quân lên bờ, chính là ngày t·ử c·ủ·a các ngươi.” Sơn Bản Thanh Bình cười nói: “Ha ha ha, nghĩa phụ ngu xuẩn của ngươi nhìn xem phía sau đi.” Trọng Quang Nhật quay đầu lại, p·h·át hiện hàng trăm dặm chiến thuyền đang rực lửa ngùn ngụt, hơn nữa lửa càng ngày càng l·ớ·n.
“Bát Dát, ngươi tên tiểu t·ử vô sỉ hèn hạ hạ lưu.” “Bản tướng quân thật sự không hiểu, vì sao ngươi lại p·h·ả·n ·b·ộ·i Đại Đông và đế quốc của ta chứ.” Trọng Quang Nhật khó hiểu hỏi.
“Chim khôn chọn cây mà đậu, Đông Hòa đã mục ruỗng đến tận xương tủy rồi, nên vong thái bình đạo mới là thuận theo thiên mệnh.” “Hoàng Thiên đã c·h·ế·t, Thương Thiên đương lập.” “Bát Dát, ngươi tên phản chủ nghịch tặc.” “G·i·ế·t hắn!” Số ít Thân Vệ Doanh còn lại xông thẳng về phía Sơn Bản Thanh Bình, nhưng còn chưa kịp xông được mấy bước đã bị Hoàng Cân tinh nhuệ của Thái Bình Đạo g·i·ế·t sạch.
Ngay lúc này, phó tướng Tỉnh Khẩu dẫn tàn binh từ dưới nước bơi lên bờ.
Khoảng hai vạn người ướt nhẹp, miệng ngậm d·a·o, thở hổn hển.
“Bát Dát, Tỉnh Khẩu Biệt Mặc ngươi mau mau tới đây g·i·ế·t những tên phản bội này.” Trọng Quang Nhật lên tiếng.
Tỉnh Khẩu dẫn hai vạn quân chạy tới chỗ Trọng Quang Nhật, tạ tội nói “Tướng quân, địch nhân quá hèn hạ, anh em không kịp trở tay, mười vạn đại quân chỉ còn hai vạn người.” Mặc dù đục thuyền, bắn tên lửa, thích khách tập kích… Nhưng những điều này cũng chỉ làm tổn thất một hai vạn quân Đông Hòa.
Dưới nước mới là ác mộng của bọn họ, vừa xuống nước đã bị người của Thái Bình Đạo phục kích đánh cho trở tay không kịp, hơn nữa dưới nước còn giăng rất nhiều lưới sắt có đầy gai sắt và chông sắt, nguy hiểm nhất là trên đó còn bôi đ·ộ·c dược, rất nhiều binh sĩ Đông Hòa bị d·ị c·h·ế·t, bị trúng đ·ộ·c.
“Thắng bại là chuyện thường binh gia, lần này là do bản tướng quân chủ quan trúng kế của tên tiểu tặc này.” “G·i·ế·t hắn!” “Bên cạnh hắn chỉ còn chưa đến một vạn người.” “Vâng, tướng quân!” Sơn Bản Thanh Bình hạ lệnh: “Trọng Quang Nhật, ngươi thật ngu xuẩn, ngươi không nghĩ rằng ta chỉ mang không đến một vạn người mà dám phục kích mười vạn đại quân của ngươi sao.” Vừa khi Sơn Bản Thanh Bình vừa dứt lời, hai bên lập tức xuất hiện vô số binh sĩ mặc áo giáp mây màu vàng đất, tay cầm vũ khí.
“Thái Bình Đạo, Hoàng Cân tinh nhuệ.” Trọng Quang Nhật sắc mặt khó coi nói.
Bên trái là 10.000 quân Hoàng Cân tinh nhuệ do Trương Bảo dẫn đầu.
Bên phải là 10.000 quân Hoàng Cân tinh nhuệ do Trương Lương dẫn đầu.
Đồng thời.
Mã Nguyên Nghĩa dẫn 10.000 quân Hoàng Cân tinh nhuệ phục kích dưới nước cũng đánh tới.
Sơn Bản Thanh Bình cười nói: “Đầu hàng đi, Trọng Quang Nhật, không cần giãy giụa vô ích nữa.” “Bát Dát!” “Chỉ có chiến t·ử Trọng Quang Nhật, không có đầu hàng Trọng Quang Nhật.” “Các dũng sĩ Đại Đông, vì vinh dự của Thiên Hoàng bệ hạ mà t·ử chiến!” “Vâng!” Phó tướng Tỉnh Khẩu lại có một tia mong chờ trong ánh mắt, dù sao ai cũng muốn s·ố·n·g chứ không ai muốn c·h·ế·t cả.
Lập tức rút vũ khí ra, bắt Trọng Quang Nhật, nói: “Sơn Bản gia tiểu t·ử, ta dẫn mọi người đầu hàng, không biết có thể s·ố·n·g được không?” Sơn Bản Thanh Bình nhìn về phía hai người Trương Bảo và Trương Lương, dù sao chỉ có bọn họ mới có quyền quyết định.
Hai người Trương Bảo và Trương Lương liếc nhìn nhau, sau đó đồng loạt cười, cùng nói: “Được!” Nhưng nụ cười này trong mắt Sơn Bản Thanh Bình lại khiến lông tơ dựng đứng, hắn biết đám người này tiêu rồi.
Vì thế hắn cố gắng giữ mặt không đổi sắc tim không đập nói: “Có thể s·ố·n·g!” Tỉnh Khẩu cười ha hả.
“Trọng Quang Nhật, ngươi dùng mạng một người đổi lấy mạng sống của tất cả mọi người, một vụ làm ăn quá hời.” “Bát Dát, Tỉnh Khẩu, ngươi tên hèn nhát, ngươi làm ô nhục các dũng sĩ Đông Hòa.” Trọng Quang Nhật mắng.
“Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt.” “Ngươi cái đồ con lợn nhà ngươi còn dám nói ta.” “Mấy ngày qua lão t·ử sống như thế nào hả?” “Mỗi ngày ngươi không có việc gì ngủ với cô nương, việc bẩn việc cực việc khổ đều một tay lão t·ử làm, ngươi còn có mặt mũi ở đây b·ắ·t b·ẻ ta sao.” Nói rồi vẫy tay “Hai người các ngươi lại đây.” Hai ả nghệ kỹ sợ hãi run rẩy e dè tiến tới trước mặt Tỉnh Khẩu, Tỉnh Khẩu cười dâm đãng: “Từ hôm nay các ngươi là người của bản tọa.” “Trọng Quang Nhật, ngươi cứ yên tâm đi, Nhữ Thê, nữ ta nuôi dưỡng.” “Ha ha ha!” Nói xong liền muốn xuống tay s·á·t h·ạ·i Trọng Quang Nhật.
Tỉnh Khẩu không thấy được khóe miệng của Trọng Quang Nhật nhếch lên một vẻ trào phúng.
Đột nhiên dị biến xảy ra.
Hai ả nghệ kỹ vừa rồi còn nhút nhát lập tức ra tay, một người chém đứt cánh tay phải của Tỉnh Khẩu đang giữ chặt Trọng Quang Nhật, người còn lại trực tiếp dùng chủy thủ khống chế Tỉnh Khẩu.
Trọng Quang Nhật như sống lại cười nói: “Huệ t·ử, Mỹ t·ử làm tốt lắm.” “Đa tạ nghĩa phụ khen ngợi.” Hai ả nghệ kỹ cung kính đáp.
Tỉnh Khẩu cố nén đau đớn nói: “Cái này…… Cái này là chuyện gì?” “Tên dân đen nhà ngươi, ngươi không biết những đại gia tộc có truyền thừa lâu đời như chúng ta đều sẽ có một ít tâm phúc tử sĩ hay sao?” “Huệ t·ử, Mỹ t·ử, nói cho thằng ngu này biết tên của các ngươi.” “Trọng Quang Huệ t·ử, Trọng Quang Mỹ t·ử.” “Đi thôi, tiễn hắn lên đường.” Nói rồi phẩy tay áo.
Trọng Quang Huệ t·ử dùng chủy thủ xẹt một đường trên cổ Tỉnh Khẩu.
“G·i·ế·t!” Lập tức Trọng Quang Nhật dẫn quân Đông Hòa xông thẳng vào đám người của Thái Bình Đạo.
Trận chiến kéo dài khoảng một canh giờ.
20.000 quân Đông Hòa dưới trướng của Trọng Quang Nhật tổn thất gần hết.
Chỉ còn Trọng Quang Nhật, Trọng Quang Huệ t·ử và Trọng Quang Mỹ t·ử ba người đang cố gắng cầm cự.
Ngược lại, quân Thái Bình Đạo chỉ tổn thất vài nghìn người.
Sơn Bản Thanh Bình chậm rãi đi về phía ba người.
“Nghĩa phụ, người đi trước đi, chúng con ngăn hắn lại.” Hai tỷ muội đồng thanh nói.
“Không còn kịp nữa rồi.” “Phốc!” Trọng Quang Nhật phun ra một ngụm m·á·u đen.
“Nghĩa phụ, người…… Người làm sao vậy.” “Nếu ta đoán không lầm, chắc là vừa rồi trên chủy thủ có độc.” “Không sai, ta bôi mạn tính đ·ộ·c dược trên chủy thủ, ngươi không động thì không sao, chỉ cần vừa động thì đ·ộ·c dược sẽ phát tác nhanh hơn.” “Ha ha…… Lão t·ử thua không oan.” Trọng Quang Nhật cười lớn.
Nói xong người trực tiếp ngã ngửa ra sau, nôn oẹ.
“Nghĩa phụ!” Hai con gái đau khổ kêu.
Nói xong liền cầm chủy thủ xông thẳng về phía Sơn Bản Thanh Bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận