Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 414: Tây Vực người thứ ba Vô Song Thần đem

Chương 414: Người thứ ba Vô Song Thần của Tây Vực
Các tướng Trung Nguyên thấy quân Tây Vực bại trận, liền muốn thừa thắng xông lên.
Nhưng lại bị Tiết Nhân Quý ngăn lại.
“Vì sao vậy, đại soái? Bây giờ quân địch sĩ khí suy yếu, một đòn đánh thẳng vào soái trướng địch, chém tướng soái Tây Vực, đây là công lớn ngút trời, đủ để danh lưu sử sách!” Ngân Giáp phó tướng Văn Tuyết Tùng nói.
“Không, các ngươi không để ý thấy, quân Tây Vực dù bại nhưng đội hình không hề hỗn loạn, tựa như có chủ ý rút lui.” “Nếu ta đoán không lầm, đường lui của địch tất có phục binh, đang chờ mai phục chúng ta.” “Đại soái quá cẩn trọng rồi, tinh nhuệ Tây Vực gần như tập trung ở đây cả mà.” “Không, các ngươi quên mất hai người?” “Ai?” “Hai người còn lại trong Tây Vực Tứ Kiệt.” “Ta nghe nói Tây Vực Tứ Kiệt luôn như hình với bóng, ăn ở đều cùng nhau, sao bây giờ chỉ có hai người, vậy hai người kia đâu?” “Bọn họ hoặc là trấn giữ hậu phương đại doanh lương thảo, hoặc là mai phục trên đường chúng ta tiến quân.” “Trấn giữ đại doanh lương thảo thì không cần thân phận của bọn họ phải tự mình ra tay, tướng lĩnh dưới trướng là đủ rồi.” “Cho nên ta thiên về khả năng thứ hai, bọn họ đang mai phục trên đường chúng ta sẽ đi.” Các thống soái kỵ binh đều gật đầu, bọn họ cũng đều là những người kinh qua trăm trận, thống lĩnh quân đội, thêm chút phân tích, đã thấy Tiết Nhân Quý nói rất có lý.
“Rút quân về thành!”
“Rõ!”
Trên Hàm Cốc Quan.
Quý Vô Song thấy Tiết Nhân Quý quả quyết ra lệnh rút quân về thành, không khỏi khen: “Thật là một thượng tướng văn võ song toàn, ngày sau bảng danh tướng chắc chắn có tên Tiết Nhân Quý.” Nếu không phải quan hệ hai nước không mấy tốt đẹp, hắn đã muốn thu Tiết Nhân Quý làm đệ tử, bồi dưỡng hắn thành trụ cột trong quân Tây Sở.
“Đáng tiếc thay, một thiên tài như vậy lại không phải người Tây Sở.” Quý Vô Song thầm thở dài.
Các danh gia trên bảng cũng không khỏi khen ngợi Tiết Nhân Quý, nhất là Bắc Thương Thương Biệt Ly còn nói “Năm nay trên bảng danh tướng, Tiết Nhân Quý chắc chắn có tên, mà thứ tự còn gần phía trên.” Vừa tán thưởng lại không khỏi cảm thấy chút nguy cơ, bởi vì Tiết Nhân Quý quá trẻ, bọn họ, người trẻ nhất cũng đã quá tuổi trưởng thành, người lớn tuổi đều qua cả tuổi trời rồi.
Soái trướng phía sau của liên quân Tây Vực.
Tắc Lưu Cổ và Khổng Lệnh Minh sau khi trở về, một lúc sau Lâu Bán Thành và Nguyệt Vô Khuyết cũng trở về, mang theo một chút phẫn uất.
“Hai vị huynh trưởng, xem ra không có thu hoạch ngoài ý muốn rồi.” Nguyệt Vô Khuyết bực bội nói “mẹ nó, trong sơn cốc nuôi muỗi suốt hai canh giờ, lũ người Trung Nguyên này đúng là cẩn thận thật đấy.” “Xem ra vị kỵ binh thống soái này rất giỏi, là một đối thủ không tệ.” Lâu Bán Thành phân tích: “Hai kế hoạch của chúng ta đều không thành công, lại còn hao binh tổn tướng, thật là được chẳng bù mất.” Tắc Lưu Cổ thản nhiên nói: “Trước đó chúng ta thiết lập hai kế hoạch.
Thứ nhất là thông qua đấu trận, đấu tướng, sau đó để Ti Mã Thiên Hùng bọn họ chém tướng đoạt soái, không ngờ cũng thất bại.” “Thứ hai là chúng ta giả vờ thua, dụ bọn họ truy kích, rồi mai phục, nhưng không ngờ lại thất bại, mà họ cũng không truy kích.” “Bây giờ cả hai kế hoạch đều thất bại, chúng ta lại còn tổn binh hao tướng, trong liên quân đã có tiếng oán than, nếu không nhờ quân đội ta còn nguyên vẹn, trấn áp được bọn họ, chắc lúc này hậu phương đã loạn cả rồi.” Khổng Lệnh Minh thản nhiên nói: “Kẻ trí có tính nghìn lần cũng có chỗ bỏ sót.” “Chúng ta chưa thất bại, ban đầu tiến đánh Hàm Cốc Quan lần này là có hai mục đích.” “Thứ nhất là một đòn chiếm lấy Hàm Cốc Quan, tiện thể tiêu diệt luôn Quý Vô Song.” “Thứ hai là qua trận chiến này hao tổn binh lực của liên quân, chuẩn bị cho việc thu phục Tây Vực sau này.” “Mục đích thứ nhất xem ra khó mà đạt được, thậm chí có khả năng sẽ kẹt lại.” “Mục đích thứ hai đã hoàn thành hơn nửa, liên quân tổn thất quá nửa, quân ta còn nguyên vẹn, dù lần này không công phá được Hàm Cốc Quan, cũng có thể thu phục hoàn toàn Tây Vực.” “Đến lúc đó Tây Vực chúng ta sẽ cường đại như Trung Nguyên, không còn chia năm xẻ bảy thành mười mấy hay trăm quốc gia nhỏ, sẽ không còn Tây Vực 36 nước nữa mà sẽ chỉ có Tây Vực Tứ quốc.” “Đại ca nói phải!” Tây Vực Tứ Kiệt lần này đến không chỉ vì chiếm Hàm Cốc Quan, chỉ có Tắc Lưu Cổ là toàn tâm toàn ý vì chuyện này.
Dù sao bọn họ chỉ là anh em kết nghĩa, không phải anh em ruột, lại còn xuất thân từ các quốc gia khác nhau, cũng phải nghĩ cho lợi ích của quốc gia mình.
“Gọi Ti Mã Thiên Hùng và Hách Liên Bá Thiên đến.” Tắc Lưu Cổ lên tiếng.
“Vâng!” một giọng nói vang lên từ trong bóng tối.
Không lâu sau.
Ti Mã Thiên Hùng, Hách Liên Bá Thiên cùng nhau đến.
“Bái kiến bốn vị thống soái!” hai người chắp tay nói.
“Hôm nay đấu tướng xảy ra chuyện gì, sao chư tướng Tây Vực lại tổn thất thảm trọng như vậy?” Ti Mã Thiên Hùng nói: “Trung Nguyên còn ẩn giấu một người thứ ba Vô Song Thần tướng, không phải hai người trong tình báo, mà người đó chiến lực phi thường còn trên cả Thương Quân Lâm và Sở Bá Thiên.” “Hai người các ngươi có mấy phần thắng với Sở Bá Thiên và Thương Quân Lâm?” “Trong trăm chiêu bất phân thắng bại, nếu sinh tử quyết đấu thì phải hai trăm chiêu mới phân định được.” “Xem ra vị Vô Song Thần tướng ẩn mình kia mới là khó nhằn nhất.” “Được rồi, hai người các ngươi lui xuống trước đi.” “Vâng, đại nhân!” “Mấy vị huynh trưởng có đối sách gì không?” “Hay là để hai người của thánh địa ẩn trong quân, thừa cơ bao vây giết hắn?” Lâu Bán Thành cay độc nói.
“Không ổn, như vậy sẽ loạn.” “Trong quân địch cũng có cao thủ giang hồ hỗ trợ, ngoài cung phụng của hoàng thất vài nước, còn có lão giáo chủ Ma giáo Côn Lôn độc Cô Bá Thiên đích thân đến Hàm Cốc Quan, hễ người của thánh địa ta nhúng tay, bọn họ cũng sẽ nhúng tay thôi.” “Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?” Nguyệt Vô Khuyết lên tiếng: “Mấy vị huynh đệ, thực ra Nguyệt Thị Đế Quốc ta cũng có một vị Vô Song Thần tướng, nhưng mà……” “Cái gì?” “Nhị đệ, ngươi giấu kỹ thật đấy.” Khổng Lệnh Minh nói.
“Đúng đấy nhị ca, sao không nói sớm đi chứ.” Tắc Lưu Cổ và Lâu Bán Thành nói.
Nguyệt Vô Khuyết bất đắc dĩ giải thích: “Ba vị huynh đệ, ta cũng muốn mà.” “Nhưng vị Vô Song Thần tướng của Nguyệt Thị Đế Quốc ta có chút đặc biệt.” “Đặc biệt chỗ nào?” “Khi hắn luyện công đột phá thành Vô Song Thần tướng thì bị tẩu hỏa nhập ma, bây giờ tuy chiến lực rất mạnh nhưng thần trí không rõ, không phân biệt địch ta, nếu hắn ra tay thì thiệt hại không chỉ mỗi Trung Nguyên mà bên ta cũng bị vạ lây đấy.” “Chiến lực so với Ti Mã Thiên Hùng và Hách Liên Bá Thiên thế nào?” Khổng Lệnh Minh hỏi.
“Hai người bọn họ liên thủ không phải là đối thủ, dù sao vị đó từ nhỏ đã có thần lực, dũng sĩ số một của Nguyệt Thị Đế Quốc giờ chỉ chịu được ba chiêu của hắn, thậm chí còn không đỡ được một chiêu toàn lực.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận