Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 292: Tần Hoàng bị tức đến

Chương 292: Tần Hoàng tức giận đến phát run, kiểm tra biên giới.
"Bẩm hai vị Quốc công, quân canh giữ Huyền Tây quan đã bị điều đi một nửa, hiện tại chỉ còn lại 5 vạn người."
"Xem ra cái Thái Bình đạo này đúng là có bản lĩnh đấy."
"Ngươi lập tức cầm lệnh bài của ta, triệu tập đại quân lập tức tiến thành." Triệu Bá Hổ phân phó cận vệ bên cạnh.
"Tuân lệnh, Quốc công."
"Lão Dương, chờ đại quân vào thành, chúng ta phải nhanh chóng chiếm lấy Huyền Đông quan, sau đó tiến thẳng đến Đông Hòa."
"Yên tâm đi!"
"Ba mươi vạn đánh năm vạn, lão tử đây là lần đầu hưởng thụ đãi ngộ kiểu này đấy."
"Ta cũng vậy!"
"Ha ha ha!" Lập tức hai người nhìn nhau cười lớn.
... ... ...
Bắc Thương, Nam Phong quan.
"Bái kiến Quốc công."
"Có chuyện gì?" Ngô Quốc công Ngô Nghị lạnh nhạt hỏi.
"Bẩm Quốc công, Đông Hòa Huyền Bắc quan đã điều đi 10 vạn quân, bây giờ trong thành chỉ còn 15 vạn quân."
"Xem ra thời cơ đã đến rồi."
"Lập tức phái người thông báo cho Vạn Quốc công, bảo hắn dẫn quân vào thành ngay, sau đó cùng ta tiến đánh Đông Hòa Huyền Bắc quan."
"Tuân lệnh, Quốc công!" Quân truyền lệnh lập tức đáp lời rồi ba chân bốn cẳng chạy đi.
"Người đâu!"
"Bái kiến nhị gia." Một lão giả xuất hiện, chắp tay nói.
"Dương lão, bọn họ đến rồi sao?"
"Vừa mới đến."
"Nhị gia, ngài làm vậy có đáng không?"
"Đó là 10 vạn đại quân đấy." Dương lão khó hiểu hỏi.
"Không sao, đâu phải một mình ta xuất quân, đây là sự hợp tác của Ngô gia và Vạn gia."
"Bát đại thế gia Bắc Thương hai nhà liên thủ, như vậy đã là nể mặt Phong Thần Tú Cát lắm rồi."
"Vậy bệ hạ sẽ không trách tội sao?" Lão giả lo lắng hỏi.
"Yên tâm đi Dương lão, nếu không có bệ hạ ngầm cho phép, thì 10 vạn đại quân này cũng không thể nào qua được nhiều cửa ải như vậy."
"Hơn nữa việc hai nhà ta gom quân là để đối phó Đông Hòa, cũng là vì hoàn thành nhiệm vụ mà bệ hạ giao phó."
"Đợi Vạn Quốc công vào thành, 40 vạn quân ta sẽ cùng nhau xuất kích, cố gắng một lần chiếm lấy Huyền Bắc quan."
... ...
Đại Tần, Kỳ Lân điện.
"Bẩm bệ hạ, người của Hắc Băng Đài gửi thư đến."
"Nói... ... Nói... ... "
"Nói cái gì mà cà lăm thế?"
"Ngươi nói cái gì?" Tần Hoàng giận dữ nói.
"Cái đó... ... Bệ hạ... ... Tần Vương... ... Người... Người tiêu diệt Nam Hàn rồi?"
"Ngươi nói cái gì?" Tần Hoàng lập tức đứng bật dậy.
"Tần Vương điện hạ... ... đã tiêu diệt... ... Bổng Tử quốc rồi ạ." Thủ lĩnh Hắc Băng Đài ấp úng nói.
"Tên tiểu súc sinh này, sao dám?" Tần Hoàng giả bộ giận dữ nói.
Trong lòng thì lại đắc ý thầm nhủ: "Tiểu tử đúng là giống ta."
"Bệ hạ, vậy... ... Vậy chúng ta nên xử lý như thế nào?"
"Thằng tiểu tử ngu ngốc này, làm việc vẫn còn nóng vội như vậy, dù sao cũng phải ra quân có lý do chứ."
"Bẩm bệ hạ, Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ Cổ Hủ cầu kiến."
"Ồ?"
"Xem ra là đến báo tin."
"Ngươi lui xuống trước đi."
"Tuân lệnh, bệ hạ!"
"Thần Cổ Hủ bái kiến bệ hạ." Cổ Hủ cúi người thi lễ.
"Ừ a."
"Gió nào đưa Cổ đại nhân đến đây vậy?"
Cổ Hủ không kiêu ngạo không tự ti nói: "Bẩm bệ hạ, tấu chương của Tần Vương điện hạ đã sớm xuất phát, chỉ là trên đường có chút chậm trễ."
"Hừ!"
"Tấu chương của nghịch tử đó viết cái gì?"
Cổ Hủ mở tấu chương cung kính đọc: "Nhi thần Tần Tiêu d·a·o bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng một ngày không gặp như cách ba năm a, phụ tử chúng ta chia cách đã mấy năm, nhi thần vô cùng nhớ ngài... ..."
"Cái thằng nghịch tử này." Tần Hoàng mặt mày đen lại, tức giận nói.
"Bỏ qua mấy cái vô dụng đó đi."
"Tuân chỉ!"
Lập tức Cổ Hủ tiếp tục đọc: "Nhi thần vốn định chỉ huy quân lính diễn tập, kết quả đang định về thì phát hiện một tâm phúc của nhi thần bị lạc đường, nhi thần định dẫn người đi vào tìm, kết quả đám người cây gậy kia không nói một lời liền bắn tên, không cho nhi thần đi vào."
"Nhi thần đường đường là Đại Tần Tần Vương, sao có thể để cho Đại Tần mất mặt, không nhịn được mới cho quân công thành, sau đó không cẩn thận lại đánh sập luôn."
"Đúng rồi, nhi thần biết ngài muốn hỏi Trương Giác, người Thái Bình Đạo đã tự rút lui, bọn họ chuyển sang Đông Hòa rồi, vậy nên nhi thần theo lẽ không chiếm không phải vương bát đản mà chiếm lấy luôn."
"Sự tình xảy ra là như thế, sau cùng chúc phụ hoàng long tinh hổ mãnh, đêm nào cũng là tân lang, tốt nhất là sinh cho nhi thần vài hoàng đệ, hoàng muội, nhi thần Tần Tiêu d·a·o bái trình."
Cổ Hủ đọc xong thì trán đã hơi túa mồ hôi.
Vì hắn nhìn thấy Tần Hoàng nhíu chặt mày lại, mặt mày tức giận vô cùng.
Cao công công bên cạnh cố nhịn cười đến mặt đỏ bừng cả lên.
"Cái thằng nghịch tử này... ..."
"Chủ công à, người... ... sao lúc nào cũng nói chuyện như thế chứ."
"Không được, vẫn là tranh thủ Văn Ưu sớm thay ta vào vị trí này, trái tim ta hơi không chịu nổi." Cổ Hủ âm thầm nói trong lòng.
"Cao Yếu, muốn cười thì cứ cười đi, không cần phải nhịn, đừng để nghẹn trong người." Tần Hoàng nhìn lướt qua Cao Yếu, âm dương quái khí nói.
"Bệ hạ, lão nô biết sai rồi." Cao Yếu cúi người thỉnh tội, trong lòng thì bất đắc dĩ nói: "Bệ hạ ơi, lão nô là được đào tạo chuyên nghiệp đấy, không phải lão nô muốn cười đâu, thật sự nhịn không nổi mà."
"Hừ!"
"Cổ Hủ, ngươi lập tức truyền thư cho Lão Lục, bảo hắn dạo này hành xử cẩn thận một chút, tất cả phải chờ trẫm ra chỉ."
"Thần tuân chỉ!"
"Đi đi, ngươi lui đi."
"Cao Yếu, bây giờ Đại Tần ta lại có thêm một châu, ngươi nói phải phái ai đi chỉnh lý nơi đó?"
"Cái này... ... Cái này... ... Lão nô cũng không biết ạ." Cao Yếu hoảng sợ đáp.
"Hừ, tốt nhất là không biết."
"Ngươi nói trẫm cho Võ Quốc công đi, hay là để Triệu Quốc công đi đây."
"Cái này... ... Cái này... ... Lão nô không biết ạ." Cao Yếu đầu đầy mồ hôi đáp.
"Ngươi cứ thoải mái nói đi, trẫm sẽ không trách ngươi, quân vô hí ngôn." Tần Hoàng cam đoan.
"Để Võ Quốc công đi đi." Cao Yếu nửa ngày mới phun ra được một cái tên.
"Ngươi cái lão già này, đúng là như thế, xem ra ngươi là đi gần với Võ Quốc công rồi đấy." Tần Hoàng chỉ tay vào mũi Cao Yếu tức giận mắng.
"Oan ức quá, bệ hạ, lão nô chỉ tùy tiện nói thôi."
"Ngài vừa nói sẽ không trách tội lão nô mà." Cao Yếu ủy khuất nói.
"Trẫm là chủ nhân Đại Tần, tất cả đều do trẫm định đoạt."
"Lập tức truyền chỉ cho Triệu Quốc công Triệu Bán Sơn, mau chóng lên đường đến Nam Châu cùng Tần Vương chỉnh lý nơi đó." Tần Hoàng nhìn Cao Yếu rồi thản nhiên nói.
"Lão già này, muốn làm trái ý ta à."
Cao Yếu miễn cưỡng cười gượng gạo nói: "Bệ hạ là chủ nhân Đại Tần, bệ hạ quyết định điều gì đều đúng."
"Ha ha, xem ra ngươi cũng biết ăn nói đấy."
"Ai, bệ hạ ơi, lão nô nói thật mà ngài sao không tin vậy, so với Võ Quốc công, Triệu Quốc công đi với Tần Vương điện hạ gần gũi hơn nhiều ạ." Cao Yếu không hiểu thầm nói trong lòng.
"Đúng rồi Cao Yếu, dạo này giang hồ có động tĩnh gì không?"
"Hầu hết đều liên quan đến chuyện của Côn Lôn Ma Giáo, chính tà sắp đại chiến."
"Còn lại là gần đây Đông Hòa hơi náo nhiệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận