Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 53: Viện quân đến

Chương 53: Viện quân đến
Sau cùng Sơn Bản Thanh Bình mang theo trăm tên tàn binh bại tướng rút lui.
"Cảnh Lược tất cả an bài xong chưa?"
"Yên tâm đi chủ công, đã trà trộn vào mấy tên người của chúng ta, đến lúc đó chờ ta thám tử phát triển đến Đông Hòa là tốt."
"Rất tốt!"
"Ngươi trấn an được bách tính nơi này, chúng ta lập tức đi trợ giúp Trấn Đông Hầu." Triệu Bán Sơn nói với một tên thiên tướng bên cạnh.
"Đúng, đại soái!"
"Giá!"
Đại quân thẳng đến Trấn Đông quan mà đi.
Trấn Đông quan bên trong, Trần phủ.
"Đại soái, tin tức tốt."
"Đúng là viện quân Đại Tần đang công thành, đám uy khấu toàn bộ tháo chạy."
"Rất tốt!"
"Để Lưu Hằng tướng quân, còn có Trần Thủy Vận chỉ huy một vạn đại quân đánh lén Hải Đông thành, trợ giúp viện quân sớm phá thành."
"Đúng, đại soái!"
Một vạn đại quân theo Trấn Đông quan xuất phát tiến về Hải Đông quan.
Áp lực ở Trấn Đông quan trong nháy mắt tăng gấp bội, Trần Đạo Chi tự mình chỉ huy thân vệ doanh lên thành lầu trợ giúp.
Trấn Đông quan bị quân đội Nam Hàn hết ngày dài lại đêm thâu công thành, các loại cỗ máy chiến tranh phối hợp, tổn thất nặng nề.
10 vạn quân Trấn Đông trừ bỏ một vạn đại quân đi trợ giúp, 9 vạn đại quân đã chết trận 4 vạn, chỉ còn lại năm vạn đại quân, 30 vạn đại quân Nam Hàn càng thảm hại, tổn thất gần 10 vạn đại quân.
Bên ngoài Trấn Đông quan.
Lý Hiếu Lợi mặt mũi tràn đầy nộ khí, giận dữ nói: "Cho bản soái không tiếc bất cứ giá nào công thành, hôm nay nhất định phải chiếm được Trấn Đông quan."
Phó tướng một bên lo lắng nói: "Tướng quân, chúng ta đã tổn thất quá lớn, coi như chiếm được Trấn Đông quan, 30 vạn quân Nam Hàn chúng ta đoán chừng cũng không còn nổi 10 vạn."
Lý Hiếu Lợi hoàn toàn thất vọng: "Ngươi biết cái gì, Trấn Đông quan chính là cửa ngõ trọng yếu nhất của Đại Tần, chỉ cần chiếm được Trấn Đông quan, đến lúc đó Hải Đông quận đều là của chúng ta, thậm chí tương lai Hải Đông phủ, Hải Đông đạo đều là Nam Hàn ta, lẽ nào chỉ 20 vạn đại quân có thể so sánh."
"Kiến thức thiển cận, tầm nhìn hạn hẹp, cho ta không tiếc bất cứ giá nào công thành!"
"Đúng, tướng quân!"
"Đám người Đông Hòa kia làm sao vậy, không phải nói phối hợp chúng ta công thành sao?"
"Sao quân thủ thành Trấn Đông quan không thấy giảm bớt vậy, ta biết ngay bọn uy khấu này không đáng tin cậy, còn phải dựa vào chính chúng ta."
Một tên võ sĩ áo trắng bên cạnh mở miệng: "thiếu chủ, ta đã để ám vệ gia tộc hỏi thăm, đây là giao dịch mà gia chủ đã đạt được với Phong Thần Tú Cát, chắc không sai được đâu, Phong Thần Tú Cát còn muốn mượn chuyện này để đăng cơ, hẳn là không đùa giỡn với chúng ta, thuộc hạ đoán bọn hắn hẳn là gặp phiền phức rồi."
"Chẳng lẽ là viện quân Đại Tần đến rồi?"
"Không cần nhanh vậy chứ!"
"Nhanh đi tìm người tìm hiểu tin tức!"
"Thuộc hạ lập tức đi làm!"
Mắt trái Lý Hiếu Lợi giật không ngừng, luôn cảm giác muốn có chuyện gì đó xảy ra.
Trên quan lộ giữa Trấn Đông quan và Hải Đông quan.
Lưu Hằng, Trần Thủy Vận hai người dẫn đại quân vừa lúc chạm trán Triệu Bán Sơn và mọi người.
Lưu Hằng, Trần Thủy Vận hai người lập tức xuống ngựa khom người bái: "Bái kiến quốc công đại nhân!"
"Đứng lên đi!"
"Ngươi...ngươi là Tiểu Thủy Vận?" Triệu Bán Sơn nghi ngờ nói.
Trần Thủy Vận ngượng ngùng nói: "Chính là tiểu nữ."
"Ta nhớ khi gặp ngươi năm đó ngươi còn là một cô bé thôi, không ngờ mấy năm không gặp giờ đã trưởng thành duyên dáng yêu kiều thành đại cô nương, còn là một người xuất sắc trong quân, quả đúng là hổ nữ tướng môn, không làm cha ngươi mất mặt."
"Quốc công đại nhân, ngài quá khen."
"À đúng rồi, Thủy Vận, ta đến dẫn ngươi làm quen, vị này chính là đương triều lục điện hạ." Triệu Quốc Công chỉ bên cạnh Tần Tiêu dạo nói.
Trần Thủy Vận ngẩng đầu nhìn lại, dường như bị định trụ, chỉ nhìn hắn một chút, đã xác định là vĩnh viễn.
Gương mặt ngũ quan lập thể tuấn mỹ như đúc, mày kiếm mắt sáng, ôn tồn lễ độ, ngọc thụ lâm phong, làn da trắng nõn, thần thái phi dương trong mắt, khóe miệng còn có một nụ cười phóng khoáng không bị trói buộc, cả người tản ra một loại cảm giác thân cận.
Bất cứ ai nhìn vào đều phải thốt lên một câu, mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
"Quận chúa, cô tốt, cô cùng Trấn Đông Hầu trấn thủ biên giới, vì Đại Tần ta giữ gìn cương thổ, bảo vệ con dân Đại Tần, vất vả rồi." Tần Tiêu dạo nói như gió xuân ấm áp.
Lưu Hằng một bên thọc người còn đang thất thần, hoa của Trấn Đông quân, đây là lần đầu tiên hắn thấy tiểu nữ nhân quận chúa của mình thế này, thấp giọng nhắc nhở: "Quận chúa!"
Trần Thủy Vận tỉnh lại ngơ ngác nói: "A... Điện hạ đây đều là việc ta nên làm!"
Triệu Bán Sơn nhìn biểu cảm hai người, mặt đầy ý cười, gật đầu liên tục.
"Tốt, chúng ta mau đi giúp cha cô thôi!"
Trần Thủy Vận vỗ trán, quên mất chuyện quan trọng.
Sau đó vừa đi vừa nói.
"Quốc công đại nhân, vì sao ngài lại nhanh như vậy mà đã phá quan rồi?"
Triệu Bán Sơn cười nói: "Chuyện này phải nhờ lục điện hạ, dưới trướng lục điện hạ người tài ba xuất hiện lớp lớp..."
Trần Thủy Vận một mặt hiếu kỳ đánh giá cái lục điện hạ hoàn khố đã thay đổi trong lời đồn, Tần Tiêu dạo.
Bất tri bất giác, mọi người đã tới dưới Trấn Đông quan.
Tần Tiêu dạo nhìn qua tòa thành cao lớn, lòng rung động không thôi, tòa thành này có thể so với thủ đô của một số triều đại cổ đại ở Hoa Hạ kiếp trước, mấy đời quân Trấn Đông đã nỗ lực, chống cự ngoại địch gần trăm năm không sai sót.
Trần Thủy Vận lên tiếng: "Tướng quân Lưu Hằng, ngươi mau về bẩm báo với cha ta, ta đưa quốc công đại nhân và lục điện hạ vào thành trước."
"Vâng!"
Trên cổng thành, Trần Đạo Chi bạch bào đã nhuộm đỏ máu tươi, bọn họ không biết đã đánh lui bao nhiêu đợt quân địch.
Lôi thạch, gỗ lăn, mũi tên…các công cụ thủ thành đã dùng hết, thêm vào đó binh lính thể lực phù phiếm, hiện tại chỉ còn đánh giáp lá cà.
Nếu không phải dựa vào ưu thế trên cao nhìn xuống, Trấn Đông quan có lẽ đã nguy hiểm rồi.
"Đại soái, viện quân tới rồi!" Phó tướng Lưu Hằng vừa chạy vừa nói một cách kích động.
"Nhanh vậy sao!"
"Xem ra Đông Hòa thảm bại rồi!"
"Lần này lãnh binh là Triệu Quốc Công hay Võ Quốc Công?"
"Là đại nhân Triệu Quốc Công, nhưng nghe nói lần này người phá thành quan trọng lại là người tài dưới trướng lục điện hạ Tần Tiêu dạo."
"Ngài không biết đấy thôi, lần này viện quân Triệu Quốc Công làm soái, lục điện hạ làm phó soái."
"Nghe nói cả thần y Trương Tư Cảnh Trương lão đều được bệ hạ phái tới."
"Xem ra bệ hạ đang cho lục điện hạ cơ hội đấy!"
"Ngươi thế chỗ ta, bảo vệ tốt cửa ải không để địch trèo lên thành lâu, ta đi đón Triệu Quốc Công, Trương lão bọn họ."
"Đúng, đại soái!" Lưu Hằng rút tùy thân bội kiếm tiện tay chém đứt một tên quân Nam Hàn leo lên thành tường rồi nói.
Đại doanh Nam Hàn.
Lý Hiếu Lợi mặt đầy vẻ u sầu đi đi lại lại trong đại doanh.
"Tướng quân không xong rồi, Hải Đông quan thất thủ, đám người Đông Hòa bị viện quân Đại Tần giết đến không còn mảnh giáp, chủ tướng Sơn Bản Hữu Bằng chết ngay tại trận, nghe nói chỉ có phó tướng Sơn Bản Thanh Bình chỉ huy mười mấy tàn binh rút lui." Một võ sĩ áo trắng mở miệng nói.
"Đạp mịa nó, đám uy khấu đáng chết này, thành sự thì ít bại sự thì nhiều, ta đã nói không nên hợp tác với bọn chúng, đại ca cứ muốn hợp tác."
"Cái gia tộc Sơn Bản này còn mặt dày tự xưng là lão đại thủy quân Long Đầu gì đó, ta thấy cũng chỉ có thế."
"Vậy chúng ta còn đánh nữa không?"
"Đánh cái der!"
"Tranh thủ thời gian rút lui, không thì khả năng đều không đi được."
"Đúng, tướng quân!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận