Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 373: Tần Hoàng phẫn nộ cùng chấn kinh

Chương 373: Tần Hoàng phẫn nộ và chấn kinh.
Chỉ thấy Sở Bá Thiên cầm trong tay Phương Thiên Họa Kích trực tiếp vung một chiêu lực phách Hoa Sơn.
Do cương khí hình thành Phương Thiên Họa Kích dài mười trượng trực tiếp chém xuống ngay trên đầu Ti Mã Phong.
Một màn này khiến Ti Mã Phong giật mình.
Mộ Dung Long Thành cũng dùng hết sức lực muốn hóa giải thế công cường đại này, hắn biết mình không ngăn được, nhưng vẫn phải lên, nếu không cả hai đều xong đời.
Nhưng có một người nhanh hơn bọn họ.
Chỉ thấy Dịch Thiên Hành hai tay chắp lại, dùng sức chém xuống, một đạo cự kiếm hoàn toàn do chân khí hình thành trực tiếp đón lấy Phương Thiên Họa Kích.
“Bát kiếm hợp nhất!” Cự kiếm và cự kích va chạm kịch liệt trên không trung.
Một tiếng ầm vang.
Lực đạo cường đại phảng phất xé rách không gian, tiếng nổ mạnh sinh ra càng thêm đinh tai nhức óc, tựa như ngũ lôi oanh đỉnh, nếu không phải bọn hắn đều là cường giả Nhân Tiên, đoán chừng đều sẽ phải bỏ mạng tại chỗ.
Dù là vậy.
Dịch Thiên Hành, Mộ Dung Long Thành, Ti Mã Phong, Độc Cô Cầu Bại mấy người cũng đều bị trọng thương, miệng phun máu tươi.
Chân khí so với cương khí, chung quy là cương khí lợi hại hơn một bậc.
Vô Song Thần Tướng đáng sợ như vậy.
Trong toàn bộ chiến trường chỉ có A Thanh hoàn toàn không bị tổn hại.
Nàng sau khi đánh chết đối thủ, đi thẳng đến trước mặt Sở Bá Thiên, giọng nói thanh thúy êm tai vang lên.
“Ngươi rất mạnh, đến chúng ta đấu một chút.” Sở Bá Thiên cũng một mặt ngưng trọng đánh giá tiểu cô nương tướng mạo thanh tú trước mắt.
Hắn không dám xem thường người trước mắt, bởi vì hắn có thể cảm nhận được người này không hề kém cạnh, thậm chí còn mạnh hơn hắn.
“Xem chiêu!” A Thanh dẫn đầu xuất kích.
Lục Trúc Bổng trực tiếp tấn công về phía Sở Bá Thiên.
Đến mà không trả lễ thì không hay.
Sở Bá Thiên ngăn cản A Thanh tấn công đồng thời, tung một cước đá về phía A Thanh, A Thanh nhờ thân pháp linh hoạt cấp tốc tránh được.
Cứ như vậy hai người ngươi tới ta đi, trong lúc bất tri bất giác đã đấu hai mươi chiêu, lực lượng ngang nhau, bất phân thắng bại.
Hai người đối mặt nhau.
Sở Bá Thiên cười nói: “Tiểu cô nương, thực lực ngươi cao thâm như vậy, chẳng biết vì sao bản vương chưa từng nghe danh hiệu của ngươi.” A Thanh cười nói: “Ta luôn là Nhàn Vân Dã Hạc, phiêu bạt bốn phương, ngươi chưa từng nghe qua cũng là bình thường.” “Không biết cô nương có nguyện ý gia nhập Tây Sở ta không, yêu cầu của ngươi đều được đáp ứng.” “Bản cô nương đã có chủ, sao có thể đổi ý, bớt nói nhảm đi, tay chân mới là thật.” Lập tức hai người lại bắt đầu giao chiến.
Bạch Viên bên kia đối mặt bốn người vây công cũng là ngang tài ngang sức, khó khăn lắm chống đỡ được.
Thấy một màn này.
Quý Vô Song cau mày.
Trong lòng càng bất đắc dĩ nói: “Không ngờ mình đã mời Sở Bá Thiên tới rồi mà vẫn bắt không được bọn chúng, đúng là không ngờ.” Thấy vậy, Quý Vô Song lên tiếng: “Tần Vương điện hạ, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta còn hữu duyên gặp lại.” “Rút lui!” Theo Quý Vô Song hạ lệnh.
Đám Quý Gia Quân nhao nhao rút lui khỏi chiến trường, bốn người đang vây công Bạch Viên cũng tranh thủ thời gian rút lui.
Cuối cùng chỉ còn lại Sở Bá Thiên một người, khó hiểu nói: “Làm cái quỷ gì vậy?” Chỉ thấy hắn từ trên không trung trực tiếp rơi xuống, vững vàng ngồi trên lưng Hô Âm Báo, lên tiếng với A Thanh trên không trung: “Tiểu cô nương, ngày khác tái chiến.” Lập tức thúc ngựa rời đi.
Tần Tiêu Diêu cũng không cho người đuổi theo, dù sao lúc này cho dù có đuổi kịp cũng không có lợi.
Lý Tĩnh lên tiếng: “Quý Vô Song này thật là dứt khoát, nói không đánh là không đánh.” “Được rồi, chúng ta cũng đi nhanh thôi.” Lần này có thể nói là trải qua gian khổ, may mắn mang theo mấy đại Nhân Tiên, nếu không chuyến này chưa chắc có thể toàn thân trở về...
Nam Châu, hành cung.
Vốn là chỗ của Tần Tiêu Diêu, giờ đã bị Tần Hoàng chiếm lấy.
Tần Hoàng cười nói: “Cái ghế này cũng không tệ, không hề kém long ỷ của trẫm.” Phía dưới, Gia Cát Lượng khom người nói: “Khởi bẩm bệ hạ, đây chính là Tần Vương điện hạ đặc biệt chuẩn bị cho ngài, biết ngài sắp đến, cho nên cố ý giữ lại.” “Vốn dĩ khi tiêu diệt Nam Hàn, Tần Vương điện hạ định dỡ bỏ chiếc ghế này, nhưng nghĩ ngài sắp đến nên không dỡ.” “Hừ!” “Xem ra Lão Lục vẫn có lòng hiếu thảo.” Đúng lúc Tần Hoàng tiếp tục xem xét xung quanh.
Cao Công Công ghé tai Tần Hoàng nói nhỏ vài câu, Tần Hoàng nghe xong sắc mặt đại biến.
“Cái đáng chết Tây Sở, đúng là khinh người quá đáng.” Một bên hoàng hậu hỏi: “Không biết bệ hạ có chuyện gì?” “Cao Diệu, ngươi nói đi.” “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Tần Vương điện hạ bị Tây Sở Quý Vô Song mai phục ở Lạc Phượng Pha.” “Cái gì, Quý Vô Song?” “Con ta sao rồi?” Phía dưới, đám văn thần võ tướng của Tần Tiêu Diêu cùng thừa tướng Đoan Mộc Thanh đều hiện vẻ lo lắng, còn có cả sự phẫn nộ.
“Về phần kết quả vẫn chưa biết.” “Cái gì.” Nhạc Phi lên tiếng: “Khởi bẩm bệ hạ, Nhạc Phi xin chiến, Nhạc Phi nguyện dẫn đại quân Nam Châu đi giúp Tần Vương điện hạ.” Điển Vi, Hứa Chử, Hoàng Trung, Tào Nhân... cùng xin chiến.
Thậm chí văn thần Gia Cát Lượng, Lý Nho... cũng nhao nhao xin chiến.
Tần Hoàng hạ lệnh: “Tốt!” “Lý Nho, Hoàng Trung, hai người các ngươi lập tức điểm 100.000 quân lên phía bắc trợ giúp Tần Vương, phải đảm bảo Tần Vương cùng công chúa an toàn, nếu không thì mang đầu đến gặp.” “Tuân lệnh!” Lập tức hai người chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này.
Thủ lĩnh Hắc Băng Đài trực tiếp tiến đến.
“Khởi bẩm bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, đây là chiến báo mới nhất của Hắc Băng Đài.” “Tần Vương điện hạ bình an vô sự, công chúa cũng không sao.” “Vậy thì tốt quá!” “Tây Sở đúng là khinh người quá đáng, lấn Đại Tần ta không có người.” “Cao Diệu, tuyên chỉ.” “Ra lệnh cho Tĩnh Vương điểm 100.000 quân tiến đánh Gia Nam Quan của Tây Sở.” “Tuân lệnh!” “Bệ hạ, vậy bọn họ có còn cần đi trợ giúp Tần Vương điện hạ không ạ?” Thừa tướng Đoan Mộc Thanh lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên.” “Nhưng không cần đi nhiều người như vậy, năm vạn là đủ.” “Tuân lệnh!” “Phải đảm bảo bọn họ hoàn hảo trở về để tiến hành hôn lễ, ngàn vạn lần không được chậm trễ giờ lành.” “Tuân lệnh, bệ hạ!” “Các ngươi đều lui ra đi, trẫm muốn yên tĩnh một mình.” “Tuân lệnh, bệ hạ!” Trong nháy mắt trong đại điện chỉ còn lại Tần Hoàng, Cao Diệu và thủ lĩnh Hắc Băng Đài.
Tần Hoàng lên tiếng: “Cao Diệu, ngươi đi canh cửa, không cho ai đến gần.” “Tuân lệnh, bệ hạ!” “Nói rõ tình hình cụ thể đi, vừa rồi nhìn ngươi muốn nói lại thôi.” “Khởi bẩm bệ hạ, lần này Quý Vô Song phục kích Tần Vương điện hạ, vốn là vạn vô nhất thất, nhưng Tần Vương lại xuất hiện mấy cao thủ võ đạo, đều là cường giả Nhân Tiên cảnh giới.” “Ý ngươi là thuộc hạ của Lão Lục có cường giả Nhân Tiên, mà không chỉ một người?” “Không sai!” “Lần này Tây Sở đã xuất động tất cả tám cường giả Nhân Tiên, năm người là cung phụng hoàng thất Tây Sở, ba người là người của Quý gia, thậm chí người được mệnh danh là ‘đệ nhất dũng sĩ Tây Sở’ là Vô Song Thần Tướng Sở Bá Thiên cũng ra tay.” “Lão Lục thật sự không đơn giản, đội hình như vậy đừng nói là phục kích thân vương như hắn, mà là phục kích cả một nước hoàng đế cũng dư sức.” “Cho trẫm điều tra rõ đám người bên cạnh Lão Lục đó đến từ đâu, có lòng phản trắc không, những cường giả Nhân Tiên này chắc chắn không phải hạng vô danh, đều phải có dấu vết mà theo.” “Tuân lệnh, bệ hạ!” “À đúng rồi, phải cẩn thận, tuyệt đối đừng để Cẩm Y Vệ của Lão Lục phát hiện ra.” “Tuân lệnh, bệ hạ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận