Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 388: Đông Châu biến cố, Trung Nguyên cách cục

Chương 388: Biến cố ở Đông Châu, cục diện Trung Nguyên sau khi Thiên Võ diệt vong.
Bắc Thương mỗi ngày một lớn mạnh về thế võ, càng quyết tâm muốn thâu tóm Đông Châu vào tay, lần nữa tăng thêm 200.000 quân đến Đông Châu.
Ngay lập tức, chiến tranh bùng nổ ở Đông Châu, theo quân lực ồ ạt đổ vào, Thái Bình Đạo lập tức rơi vào thế hạ phong. Dù sao bọn họ không phải là quân đội chính quy, phần lớn là những quân lính tản mạn, chỉ có tinh nhuệ khăn vàng mới có thể chịu được một trận chiến.
Rất nhanh, Thái Bình Đạo trực tiếp rút khỏi khu vực Đông Châu, nhường nơi đó lại cho Bắc Thương và Đại Chu. Hai nước đã trải qua mấy lần giao tranh, kẻ thắng người thua, bây giờ mỗi bên chiếm cứ một nửa lãnh thổ Đông Châu.
Thái Bình Đạo đã đưa ra một quyết định gây kinh ngạc, lui về Nam Châu, quy thuận Tần vương Tần Tiêu Diêu của Đại Tần. Tin tức này đã khiến cho tam quốc Trung Nguyên phải chú mục.
Dù sao Trương Giác không phải là một kẻ đơn độc, tuy mất đi một lượng lớn giáo đồ Thái Bình Đạo, nhưng vẫn còn gần 100.000 binh lính tinh nhuệ được Tần Tiêu Diêu trực tiếp thu nhận dưới trướng, nhất là 10.000 Hoàng cân lực sĩ, đây chính là binh chủng đặc thù, không phải quân đội vương bài không thể địch nổi.
Chủ của Thái Bình Đạo, đại hiền lương sư, thiên tướng quân Trương Giác, được Tần Tiêu Diêu sắc phong làm người đứng thứ hai ở Nam Châu, hơn nữa còn dâng thư lên Tần hoàng gia phong cho Trương Giác tước vị quốc công Đại Tần, Hiền Quốc Công, chỉ đứng sau Tần Tiêu Diêu.
Đến đây, cục diện Trung Nguyên tạm thời ổn định, tứ quốc Trung Nguyên đều đã giành được thắng lợi.
Tây Sở mạnh nhất, chiếm giữ bốn châu.
Bắc Thương thứ nhì, chiếm ba châu rưỡi.
Đại Tần thứ ba, chiếm ba châu.
Đại Chu yếu nhất, chiếm hai châu rưỡi.
Nhưng không ai dám xem thường Đại Chu, dù sao nội tình 800 năm của nó không ai dám tùy tiện chạm vào, không tới thời khắc cuối cùng sẽ không ai ra tay với họ.
Đại Chu, Trung Châu Thành, hoàng cung.
Phòng bế quan.
Cơ Hạo Nguyệt chậm rãi bước ra khỏi phòng bế quan.
Tu vi Nhân Tiên trung kỳ hiện rõ trên người hắn.
“Chúc mừng thiên tử, thần công đột phá, tiến thêm một bước, đại Chu ta thống nhất thiên hạ chỉ còn là vấn đề thời gian.” Thủ lĩnh Mạng Nhện chắp tay nói.
Thủ lĩnh Ngự Lâm quân Hề Giáp cũng phụ họa theo.
“Nói một chút đi, những chuyện đã xảy ra trong thời gian trẫm bế quan.” “Dạ, thiên tử!” Ngay lập tức, thủ lĩnh Mạng Nhện kể lại đầu đuôi những sự việc xảy ra trong lúc Cơ Hạo Nguyệt bế quan cho Cơ Hạo Nguyệt nghe.
“Võ Trường Thanh không tệ, không phụ sự kỳ vọng của trẫm.” “Thật đúng là biển xanh hóa nương dâu, không ngờ Thiên Võ sừng sững trăm năm lại mất nước.” Cơ Hạo Nguyệt cười nhạt nói.
“Thiên tử, hiện tại ở Đông Châu, Thương Hoàng xuất động 500.000 đại quân, có ý muốn một lần là lấy được Đông Châu, Triệu Quốc Công hỏi ý của ngài.” “Không cần cùng bọn chúng cứng đối cứng, phòng thủ là được, bây giờ chưa phải lúc quyết chiến với Bắc Thương.” “Dạ, thiên tử!” “Côn Lôn Ma Giáo đưa tới bao nhiêu bạc?” “Ước chừng có 20 triệu lượng bạc, còn có một trăm vạn lượng hoàng kim.” “Đã dựa theo ý của thiên tử, mười triệu lượng bạc cùng một trăm vạn lượng hoàng kim đều nhập vào mật khố của ngài, năm triệu lượng bạc đưa vào quốc khố, năm triệu lượng đưa về Cơ Gia Tiền Trang để xoay vòng vốn.” “Như vậy rất tốt!” “Đúng rồi, trong thời gian ngài bế quan, người của Thiên Cơ Các muốn gặp ngài.” “Bọn họ ở đâu?” “Ngay tại Thiên Cơ Các phân bộ ở Trung Châu Thành, Thiên Cơ Lâu, nghe nói người đến lần này là người của tổng bộ Thiên Cơ Các.” “Hề Giáp, ngươi đi cùng trẫm một chuyến.” “Dạ!”
Trung Châu Thành, phân bộ Thiên Cơ Các.
Mười ba châu Trung Nguyên, mỗi châu đều có phân bộ Thiên Cơ Lâu, hơn nữa đều được xây dựng ở khu vực phồn hoa nhất.
Cơ Hạo Nguyệt dẫn Hề Giáp đi thẳng đến tầng thứ chín của Thiên Cơ Các, nơi xưa nay không mở cửa cho người ngoài.
Một lão nhân tiên phong đạo cốt, tóc trắng xóa, mặt mày hồng hào đã ngồi ở đó chờ đợi từ lâu.
Một bàn gỗ, hai chiếc ghế gỗ.
Một ấm trà bốc hơi nghi ngút, hai chén trà đầy ắp.
Cơ Hạo Nguyệt ung dung ngồi xuống đối diện lão nhân, hiếu kỳ hỏi: “Chính là ngươi muốn gặp trẫm?” “Chính là lão hủ.” “Thiên tử, sao không nếm thử đại hồng bào này, loại trà này khó có được đấy.” Cơ Hạo Nguyệt ngẩng đầu nhìn lão nhân một lượt, đánh giá từ trên xuống dưới, cảm thấy hắn chỉ là một lão nhân bình thường không có gì nổi bật, nhưng Cơ Hạo Nguyệt có thể cảm nhận được, người này tuyệt đối không hề đơn giản.
Cơ Hạo Nguyệt không khách sáo, trực tiếp uống cạn một ngụm trà đại hồng bào, tấm tắc khen: “Không sai, không hổ là đại hồng bào cực phẩm trong các loại trà.” “Hương thơm ngào ngạt, lại có hương hoa lan, hương cao mà bền bỉ, vị ngọt cam êm dịu.” “Xem ra thiên tử cũng là người am hiểu về trà.” “Hiểu sơ một hai.” “Nước trà này không ấm không lạnh, vừa đúng độ, chẳng lẽ ngươi đã tính trước được trẫm sẽ đến vào giờ khắc này?” “Người của Thiên Cơ Các hiểu sơ một chút về thuật bói toán, chút tài mọn này không đáng nhắc đến.” “Không biết các hạ là ai?” “Thiên Cơ Các, Thiên Cơ Lão Nhân.” “Ta còn tưởng ai đây chứ?” “Thì ra là thần long thấy đầu không thấy đuôi, các chủ thần bí nhất Trung Nguyên của Thiên Cơ Các.” “Không dám nhận!” “Không biết các chủ Thiên Cơ Các tìm trẫm có chuyện gì?” Thiên Cơ Lão Nhân cười nói: “Tại hạ muốn hiệu trung với thiên tử, không biết bệ hạ có thể tin tưởng?” “Ngươi cảm thấy ngươi có đáng tin không?” “Vô duyên vô cớ một người chạy đến nói muốn hiệu trung với ngươi.” “Nói thử nguyên nhân đi.” Thiên Cơ Lão Nhân cười nói: “Bởi vì thiên tử là người có thiên mệnh.” “Chẳng lẽ đây cũng là xem bói ra?” “Không sai!” “Chắc hẳn mấy ngày trước, thiên tượng động tĩnh chính là do thiên tử đột phá gây nên.” “Ngươi ngay cả chuyện này cũng biết, xem ra tình báo của Thiên Cơ Các quả thật phi phàm.” “Tại hạ không chỉ biết chuyện này, mà còn biết rất nhiều chuyện khác nữa.” “Không ngại nói xem.” Lão nhân Thiên Cơ viết sáu chữ lớn trên bàn: Giáo chủ Côn Lôn Ma Giáo.
Khi nhìn thấy mấy chữ này, ánh mắt Cơ Hạo Nguyệt lộ ra một tia sát cơ.
Hề Giáp đứng phía sau lập tức rút đao, kề thẳng vào cổ Thiên Cơ Lão Nhân.
Thiên Cơ Lão Nhân không hề né tránh, sau lưng hắn, một người áo bào trắng đeo mặt nạ khẽ bắn ngón tay, trường kiếm của Hề Giáp lập tức gãy đôi, bản thân cũng bị chấn văng bởi một luồng chân khí mạnh mẽ.
“Còn dám vô lễ với các chủ, chết đi!” Cơ Hạo Nguyệt thấy thủ hạ bị đánh, vung một chưởng đánh thẳng về phía người áo bào trắng sau lưng Thiên Cơ Lão Nhân.
Người áo bào trắng cũng thuận thế đón một chưởng này.
“Quả nhiên là cường giả Nhân Tiên!” Thiên Cơ Lão Nhân thấy Cơ Hạo Nguyệt ra tay, trong lòng vô cùng kích động nói.
Cả hai cùng thu lực đạo, nếu không, Thiên Cơ Các này đã bị dư chấn của cả hai làm cho hư hỏng.
Hai người giao chưởng kéo dài mấy chục hơi thở mà không ai gây được gì cho đối phương, cả hai đều là những người tâm cao khí ngạo, không ai chịu lùi tay trước.
Thấy vậy, Thiên Cơ Lão Nhân bất đắc dĩ cười một tiếng, rồi nhanh chóng giơ hai tay tách hai người ra.
Thiên Cơ Lão Nhân cười nói: “Thiên tử thật sự là thiên kiêu tuyệt thế, tuổi còn trẻ đã đột phá tới Nhân Tiên trung kỳ, hơn nữa lại còn lấy Nhân Tiên trung kỳ đối kháng cao thủ Nhân Tiên hậu kỳ của Thiên Cơ Các ta mà không hề bại, chiến lực phi phàm, ngài chính là người có thiên mệnh mà Thiên Cơ Các ta đang theo đuổi.” “Ồ, ngươi lại có thể nhìn ra thực lực thật sự của trẫm?” “Tuy thiên tử tu luyện liễm tức quyết do hoàng đế khai quốc Đại Chu sáng tạo, nhưng chỉ cần ngài ra tay, ta liền có thể thấy rõ thực lực cụ thể của ngài.” “Xem ra công pháp mà các chủ tu luyện cũng không tầm thường.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận