Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 361: võ lâm quy thuận triều đình

“Ngươi thật sự cho rằng hoàng thất Bắc Thương có lòng tốt đến cứu chúng ta sao?” “Bọn chúng đến đây chẳng qua là muốn đám người Côn Lôn Ma Giáo ra tay đánh trọng thương ba người chúng ta, sau đó xem xét rõ ràng nội tình đạo môn ta mà thôi.” “Nếu không thì tại sao bọn chúng vừa nãy trơ mắt nhìn ba người chúng ta tự phế võ công mà không hề ngăn cản, bởi vì trong mắt bọn chúng, ba người chúng ta cũng là yếu tố bất ổn, một khi ba người chúng ta bị loại bỏ, đạo môn sẽ không còn nửa phần uy hiếp với hoàng thất Bắc Thương, chẳng khác nào một con cừu non chờ bị xẻ thịt.” “Vậy tại sao ngài còn làm như vậy?” “Bởi vì như vậy các ngươi mới có thể sống sót, đạo môn ta mới có thể truyền thừa.” “Chết một cách vẻ vang không bằng sống sót.” “Chỉ cần các ngươi từ nay về sau ngoan ngoãn nghe lời, hoàng thất Bắc Thương sẽ không làm khó các ngươi.” “Nhất định phải nhớ kỹ, đừng có làm trái lệnh của hoàng thất Bắc Thương.” “Ngoài ra, từ hôm nay trở đi, đạo môn bế sơn, nếu không có tình huống đặc biệt thì đừng rời núi.” “Dạ, lão tổ!” “Mệnh ta do ta chứ không do trời, con người có thể thắng được ý trời, thật là nực cười.” “Ha ha!” “Các sư đệ, chờ ta, sư huynh của các ngươi đến đây.” Ngay lập tức một vị đại lão đạo môn một thời, bối phận cao nhất Đạo Tôn trực tiếp tọa hóa.
“Lão tổ!” vô số người đạo môn nhao nhao khóc lóc thảm thiết.
Dù sao Đạo Tôn chính là tín ngưỡng của bọn họ.
Bây giờ tín ngưỡng bị phá hủy, vầng hào quang trắng trong lòng họ cũng biến mất, cuộc sống không còn hy vọng.
Đạo chủ Trường Xuân tử quát lớn: “Đạo môn ta gặp phải nguy cơ chưa từng có kể từ khi lập môn đến nay, kể từ hôm nay, đạo môn ta bắt đầu bế sơn ẩn thế, bất kỳ ai không được phép ra ngoài, người nào chống lại mệnh lệnh sẽ bị trục xuất khỏi đạo môn.” “Tuân lệnh, Đạo chủ!” Trong trụ sở của ẩn thế gia tộc, Lê gia.
Diệp Vô Hưu cảm khái nói: “Thương hải tang điền, không ngờ một nhân vật như Đạo Tôn mà cũng ngã xuống.” “Ai bảo đối thủ của hắn là Độc Cô Bá Thiên, người đứng đầu Trung Nguyên chứ.” Lê Mạn Thiên nói.
“So với việc bị diệt môn, đạo môn có kết quả này đã xem như không tệ.” “Chỉ là hoàng thất Bắc Thương xuất hiện có chút khó hiểu.” “Chẳng lẽ là bọn họ muốn bắt đầu nhúng tay vào võ lâm?” “Ngươi chắc chứ, Lê Huynh?” Diệp Vô Hưu hỏi.
“Chắc là như vậy.” “Thương Hoàng bây giờ có hùng tài đại lược, sớm đã nghĩ đến việc chỉnh hợp lại võ lâm để cho hắn sử dụng, dù sao trong mắt các hoàng đế, cả thiên hạ đều là vương thổ.” “Ngay cả giang hồ cũng phải nằm dưới sự cai trị của bọn họ.” “Nghe nói trong lãnh thổ Tây Sở, Sở Hoàng cũng đang chỉnh hợp các thế lực võ lâm, những cao thủ mà hắn nuôi dưỡng dốc toàn bộ sức lực, ngoại trừ mấy thế lực siêu nhiên kia ra thì gần như tất cả đều đã quy thuận triều đình, coi lệnh của triều đình như sấm sét trên trời.” “Bọn họ sao dám?” “Trước đây khai quốc hoàng đế Đại Chu còn không dám quá phận ép buộc chúng ta.” “Ôi, thời thế thay đổi rồi.” “Bây giờ chính là thời đại lớn, là cuộc tranh đấu giữa các thế lực.” “Bây giờ Trung Nguyên thất quốc chỉ còn năm nước, tin chắc không lâu nữa Trung Nguyên đại địa sẽ giảm thêm mấy quốc gia, cũng không biết cuối cùng ai sẽ là kẻ thắng cuộc.” “Lúc trước quần chúng võ lâm đều đồng tâm hiệp lực, đoàn kết nhất trí đối kháng triều đình, nhưng giờ đây giang hồ võ lâm, mỗi người làm theo ý mình, ai cũng không nghe ai, đã sớm chia năm xẻ bảy, sớm muộn cũng bị đánh tan.” “Thêm vào đó, cả Sở Hoàng lẫn Thương Hoàng đều là những kẻ dã tâm bừng bừng, cực kỳ bá đạo, chắc chắn không cho phép lãnh thổ của mình có bất kỳ thế lực đối nghịch nào.” “Ta đoán chừng tiếp theo chúng sẽ ra tay với chúng ta hoặc Minh Vương Tự.” “Có nên thử liên kết với mấy con lừa trọc của Minh Vương Tự không?” “Bọn họ đều là những người tu hành khổ hạnh, rất ít khi tiếp xúc với bên ngoài, nơi bọn họ ở là vùng đất cằn cỗi, cách xa ngàn dặm không có người ở, ta còn nghi ngờ liệu Thương Hoàng có đủ công phu để chinh phục nơi đó hay không nữa.” “Thôi, tính toán sau đi, cứ đi một bước nhìn một bước vậy.” “Xu hướng phát triển bây giờ, ai cũng không thể lo thân mình được.” “Đứng giữa dòng sông lịch sử cuồn cuộn này mà không thể tạo sóng gió thì cũng chỉ có thể xuôi theo dòng nước mà trôi thôi.” Tin tức Đạo Tôn cùng hai lão tổ đạo môn cùng thế hệ vẫn lạc, đạo môn quy hàng triều đình, bế sơn ẩn thế đã lan truyền khắp toàn bộ Trung Nguyên đại địa.
Trong chốc lát lòng người hoang mang.
Không chỉ có vậy.
Các thế lực võ lâm trong hai nước Bắc Thương, Tây Sở liên tục bị triều đình tiêu diệt toàn bộ, chỉ cần là không chịu quy thuận triều đình đều bị diệt môn, đồ tông.
Chỉ còn lại mấy thế lực siêu nhiên là vẫn đang giãy dụa trong đau khổ.
Sự xuất hiện của Côn Lôn Ma Giáo giống như ngòi nổ thúc đẩy quá trình của hai nước, vốn trước đó hai hoàng đế đã có ý định đó rồi.
Trong hai nước Đại Chu, Đại Tần cũng bắt đầu nhao nhao làm theo, trong phút chốc hoàn cảnh sinh tồn của giới võ lâm đã bị dồn đến cực hạn.
Ban đầu khi đối mặt với sự ép bức của triều đình, bọn họ vẫn còn hăng hái phản kháng, nhưng trước quân thiết kỵ của triều đình, bọn họ trở nên bất lực, tuyệt vọng, đến cuối cùng nhao nhao quy thuận triều đình.
Những kẻ cuối cùng không quy thuận triều đình chỉ có hai con đường, thứ nhất là bị diệt môn, thứ hai là rời xa Trung Nguyên, đi tìm những vùng đất bên ngoài.
Trung Nguyên đại địa, ngoại trừ mấy thế lực siêu nhiên thì các thế lực võ lâm khác đều đã thuộc về triều đình.
Mấy thế lực siêu nhiên cũng đang khổ sở giãy giụa, nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ kết cục cuối cùng cũng giống nhau, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi.
Bây giờ tịnh thổ duy nhất của Trung Nguyên là Thiên Võ, bởi vì Thiên Võ đang đối mặt với sự xâm lược của Tây Sở, căn bản không có đủ tinh lực và binh lực để trấn áp giang hồ, một số kẻ còn sống sót đã chạy trốn đến Thiên Võ, gia nhập quân đội Thiên Võ, hợp thành một đội nghĩa quân, cùng quân đội Thiên Võ chống lại sự xâm lược của Tây Sở, nhất thời làm thay đổi cục diện chiến tranh.
Thao tác này khiến Nữ hoàng Thiên Võ có chút bất ngờ, thậm chí còn có chút buồn cười.
Nhưng Sở Hoàng nghe tin này xong thì giận tím mặt, trực tiếp hạ lệnh cho các cao thủ cung phụng dẫn đám nhân sĩ võ lâm quy thuận triều đình xông vào lãnh thổ Thiên Võ tàn sát đám nghĩa quân đó.
Cục diện chiến tranh lại quay về như ban đầu.
Chưa được mấy ngày.
Lại có một tin tức lớn truyền ra.
Tây Sở, Long Hổ Sơn Thiên Sư phủ quy thuận triều đình.
Vài ngày sau.
Hiện giờ ngoài Côn Lôn Ma Giáo đang tự lo thân mình.
Trong chính đạo chỉ còn Xã Tắc Học Cung, Vô Vi Đạo Quan và Thanh Tịnh Tự của Đại Chu.
Còn có ẩn thế bát tộc.
Cuối cùng là các thế lực ẩn nấp dưới lòng đất như Vũ Phong Lâu, Lưới, Địa Phủ...
Sau đó là Thiên Cơ Các bí ẩn nhất, ngay cả vị trí trụ sở cũng không ai biết, chứ đừng nói đến việc khống chế hay bàn bạc gì.
Đại Chu, Trung Châu Thành.
Xã Tắc Học Cung.
Nho thủ đang cùng một vị lão tăng áo vàng mày trắng đánh cờ, bên cạnh còn có một lão giả tóc bạc trắng, dáng người cao lớn đang quan chiến.
Nho thủ cầm quân đen, lão tăng mày trắng cầm quân trắng.
Hai người đã đánh cờ được một canh giờ.
“A di đà phật!” “Là tiểu tăng đã bại.” “Thiên địa đại đồng của Nho thủ đại nhân quả nhiên là uy lực vô song, không hổ là kỳ thánh của Đại Chu ta.” “Tuệ Thông, cờ của ngươi đã không tệ, còn mạnh hơn sư phụ của ngươi năm xưa.” “Đáng tiếc, một trăm năm tang thương, người còn cảnh mất, giờ những người quen đã lần lượt rời đi, đám lão già như chúng ta ngày càng ít.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận