Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 327: Tứ Hoàng liên hoan ( bên trên )

Chương 327: Tứ Hoàng liên hoan (phần 1)
Thương Hoàng cùng đoàn người ở phía bắc đại sảnh, một nhóm sáu người trẻ tuổi đẹp trai ngồi ở phía nam đại sảnh, còn người trung niên đi cùng thì ngồi ở phía tây.
Ngược lại, người thanh niên cuối cùng từ trên lầu đi xuống lại đến ngồi vào bàn bát tiên giữa đại sảnh.
Tiểu nhị cung kính nói: “Công tử, đồ ăn đã chuẩn bị xong, xin hỏi có thể lên món chưa ạ?”
“Lên đi!”
Một chén trà sau, tiểu nhị bưng những món ngon đi ra, lần này còn có cả chưởng quỹ tự tay mang một vò rượu Ngũ Lương đến.
Ngay lập tức, những khách đang ngồi ở bàn khác trong đại sảnh tỏ vẻ bất mãn, la lối: “Dựa vào cái gì mà tiểu tử này vừa đến, lại ngồi ở vị trí tốt nhất đại sảnh, đồ ăn còn ngon hơn của chúng ta, đến cả chưởng quỹ cũng tự mình rót rượu nữa?”
“Chẳng lẽ là do chúng ta trả không đủ tiền sao?”
“Đồ chó hoang, coi thường người sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Không công bằng!”
Chưởng quỹ có chút tức giận nói: “Tất cả câm miệng cho lão tử, quán này là của lão tử, lão tử muốn làm gì thì làm, các ngươi muốn ở thì ở, không muốn thì cút ngay cho ta.”
“Điêu lông, ngươi rất phách lối đấy.” Một tên Độc Nhãn Long lên tiếng.
Hắn lập tức đứng dậy, sau lưng còn có mấy tên tráng hán mình trần, tay cầm đao dài.
“Lão tử tung hoành Côn Lôn Sơn bao năm, chưa ai dám nói với Độc Nhãn Long ta như vậy.”
“Anh em, xẻo thịt hắn cho ta!”
“Rõ, đại ca!”
Lập tức, mấy tên tráng hán xông thẳng về phía chưởng quỹ.
Chưởng quỹ liếc mắt ra hiệu cho tiểu nhị, tiểu nhị hiểu ý, rút ngay một thanh chủy thủ từ trong tay áo ra.
“Vút, vút...” Sau đó, hắn dùng tốc độ nhanh như quỷ mị lao đến mấy người, mấy tên đại hán chưa kịp phản ứng đã ngã xuống đất, không thể đứng dậy được.
“Ghê thật... đao nhanh quá.” Mấy tên đại hán còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị tiểu nhị cắt cổ, một kích tất sát.
Cảnh này khiến Độc Nhãn Long kinh hãi, những khách đang xôn xao trong đại sảnh cũng hốt hoảng.
“Ngươi... ngươi đừng qua đây!” Độc Nhãn Long sợ hãi nói.
Thậm chí, một thứ chất lỏng màu vàng khó hiểu còn chảy ra từ trong đũng quần hắn.
“Đồ nhát gan, mang xác mấy tên kia ra ngoài cho ta, đừng làm bẩn quán ta.”
“Được... được, ta đi làm ngay!” Độc Nhãn Long vội vàng đáp.
Lập tức, hắn cùng một người khác kéo bốn cái xác đi ra khách sạn. Chưa đầy mấy hơi thở, bên ngoài liền vang lên tiếng kêu thảm thiết.
“A...”
Một tiểu nhị khác mở cửa bước vào, rồi vô hại đi tới trước mặt chưởng quỹ, nói: “Đã giải quyết xong.”
Chưởng quỹ thản nhiên nói: “Quán này là của ta, các ngươi tới ăn cơm ta rất vui, nhưng các ngươi đến đây gây rối thì ta không vui chút nào.”
“Ở đây ăn cơm thì phải tuân theo quy tắc của ta, bằng không thì cút ra ngoài.”
“Vị công tử này là khách quý của Côn Lôn Khách Sạn, đương nhiên được hưởng sự đãi ngộ tôn quý nhất.”
Thương Hoàng đứng dậy thản nhiên nói: “Không biết chưởng quỹ, thế nào mới có thể trở thành khách quý ở đây?”
“Bản tọa cũng muốn nếm thử món ăn trên bàn của hắn!”
Chưởng quỹ nhìn Thương Hoàng một cái, biết người trước mắt không phải người bình thường, nếu không thì vừa rồi hắn đã không để tiểu nhị mang rượu Ngũ Lương ra cho người đó rồi.
“Rất đơn giản thôi, vì quán này là của vị công tử này, ta chỉ là người làm thuê thôi, lão bản muốn ăn gì thì ăn nấy, vả lại mấy con mồi này đều do công tử tự mình săn bắt đấy.”
“Ồ!”
Vì đồ ăn trên bàn của vị công tử trẻ tuổi kia đều là cực phẩm: bào thai báo, đuôi lửng, hào nướng, môi tinh, tay gấu, nhộng sữa, chân gà, vây cá, bóng cá, tổ yến, tay gấu, môi hươu...
Hầu hết là những thứ bay trên trời, chạy trên đất, bơi dưới nước, gần như chỉ thiếu gan rồng, tủy phượng trong truyền thuyết.
Quan trọng nhất là, những món này đều dùng nguyên liệu phụ như sen tuyết ngàn năm, chu quả ngàn năm, nhân sâm ngàn năm... để chế biến.
Từ khi món ăn được mang lên, cả đại sảnh tràn ngập hương thơm của những món này, khiến mọi người nhìn những món mình đang ăn cũng không thấy ngon nữa.
Vì vậy, Thương Hoàng mới đứng dậy, nếu không thì với thân phận một nước chi chủ, cái gì mà chưa từng nếm qua chứ.
“Quá xa xỉ, linh dược ngàn năm có thể tạo ra mấy đại tông sư, mà hắn lại đem làm thành dược thiện, thật là lãng phí của trời.” Bên dưới, một đám người bàn tán xôn xao.
Trong lời nói đều tràn đầy sự ngưỡng mộ, ghen tị, hận không thể mình là công tử trẻ tuổi kia.
Công tử trẻ tuổi bịt mắt liếc nhìn Thương Hoàng, cười nói: “Nếu các hạ không chê thì có thể cùng bàn.”
“Vậy thì xin mạn phép.” Thương Hoàng vừa định đứng dậy tới ăn thì Triệu công công đã kéo lại, truyền âm nói: “Lão gia cẩn thận có cạm bẫy.”
“Không sao!”
“Ngươi cùng ta đi.”
“Vâng.” Triệu công công liếc nhìn hai lão giả kia, thấy họ gật đầu, bất đắc dĩ lên tiếng.
Lập tức, ông đi sát phía sau lưng Thương Hoàng hướng bàn bát tiên giữa đại sảnh.
Ở phía tây, một người đàn ông trung niên mặc áo bào hoa lệ, mang vẻ bá khí lên tiếng: “Không biết bản tọa có vinh hạnh được nếm những món ngon này không?”
Người thanh niên bịt mắt đánh giá người trung niên một phen rồi đáp: “Được!”
“Vậy xin đa tạ!” Người trung niên ôm quyền đáp.
Sau đó, ông định đi tới bàn bát tiên, thì một lão giả mặt trắng không râu, dáng vẻ quản gia vội vàng theo sau.
Cứ như vậy, lúc này trên bàn bát tiên đã có ba người. Công tử trẻ tuổi bịt mắt ngồi ở vị trí chủ tọa, chính là phía đông.
Thương Hoàng cũng ngồi xuống ở vị trí phía bắc, Triệu công công cung kính đứng phía sau lưng.
Người đàn ông trung niên bá khí ngồi ở phía tây, sau lưng là một lão giả ăn mặc như quản gia cũng đứng cung kính sau ông ta.
Bây giờ, chỉ còn lại vị trí phía nam là chưa ai ngồi.
Với tư cách chủ nhà, người trẻ tuổi quan sát cả hội trường rồi nói: “Bản công tử xưa nay thích sự thập toàn thập mỹ, bây giờ bàn bát tiên còn thiếu một chỗ, không biết vị nào có hứng thú cùng bàn.”
Do có bài học lúc nãy, những người thực lực yếu đều không dám bước lên trước.
Một hòa thượng mình trần, trước ngực xăm hình giao long cười lớn: “Không biết ta có vinh hạnh này không?”
Công tử bịt mắt chỉ khẽ liếc hòa thượng một cái, khóe miệng lộ vẻ khinh thường.
Người trung niên có dáng vẻ tầm thường đứng sau lưng hắn ngầm hiểu, nhìn hòa thượng nói: “Ngươi chưa xứng ngồi vào bàn này, cút sang một bên.”
“Muốn chết, dám nói với ta như vậy, chán sống rồi.” Hòa thượng dồn hết sức đánh ra một quyền, kình lực cường đại đi đến đâu, bàn ghế đổ vỡ, kẻ yếu thì thổ huyết ngay tại chỗ.
“Chân khí ngoại phóng, tông sư cường giả!” một thực khách trong đám người lên tiếng.
Người trung niên bình thường không có gì đặc sắc khóe miệng nhếch lên, giơ tay lên, trước mặt liền xuất hiện một lá chắn chân khí trong suốt. Kình lực mạnh mẽ dừng lại ngay trước lá chắn chân khí rồi tan biến, không thể tiến lên một chút nào.
Người trung niên kia nhẹ nhàng phất tay, kình khí mạnh mẽ lao thẳng về phía hòa thượng. Hòa thượng vội vàng vận công toàn thân để chống đỡ.
Nhưng kình khí quá mạnh, đánh hòa thượng ngã lộn nhào xuống đất, nhào như chó gặm bùn.
Hòa thượng phun máu, kinh hãi: “Ngươi... ngươi là đại tông sư!” Rồi lập tức ngất xỉu.
“Đem hắn ném ra ngoài, đừng làm bẩn quán ta.”
“Rõ!”
Lập tức mấy tiểu nhị thuần thục kéo hòa thượng kia ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận