Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 596: Lã Bố: ta thành Bá Vương?

Chương 596: Lã Bố: Ta thành Bá Vương?
“Phanh phanh phanh............” “Đang đang đang............”
Trong lúc vô tình hai người lại giao chiến thêm hai mươi hiệp.
“Thống khoái a!” Cả hai đều có cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ hết sức, kỳ phùng địch thủ.
Dương Tái Hưng không khỏi khâm phục nói: “Hoàng thất Tây Sở lại có người như ngươi, xem ra Tây Sở này cũng không hoàn toàn là hữu danh vô thực.”
“Lời này của ngươi có hơi quá, Tây Sở ta cường đại hoàn toàn không phải Đại Tần các ngươi có thể sánh được.”
“Tựa như voi lớn và con kiến!”
“Không biết rằng con kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi lớn sao?”
“Hơn nữa, ai là tượng, ai là kiến, ai nói được chuẩn đây.”
“Tái chiến!”
Lập tức hai người lại bắt đầu đối chiến, sau khi giao chiến mười hiệp, hai người trực tiếp bỏ ngựa bắt đầu đánh bộ.
Đúng lúc này.
Trong sơn cốc truyền đến âm thanh rung động, Sở Tương Dương biết kỵ binh Đại Tần đã đến.
“Vút!” Sở Tương Dương nhảy phốc lên ngựa, cười nói: “Dương huynh hôm nay ta cùng huynh chiến một trận thật thống khoái, tuy không phân thắng bại, lần sau ta tiếp tục.”
Nói rồi liền muốn rời đi.
Dương Tái Hưng cũng nhảy phốc lên ngựa, muốn đuổi theo Sở Tương Dương.
Ngay khi Dương Tái Hưng vừa tiến lên, đột nhiên nghe được một âm thanh trong trẻo, một chi Kim Giản bay nhanh đến trực tiếp nhắm vào bộ ngực hắn, vội vàng nghiêng người về phía bên trái.
“Phanh!” Ngọn núi phía sau liền gặp tai họa, Kim Giản đâm vào thân núi trực tiếp tạo thành một cái hố lớn.
“Hưu!” Dương Tái Hưng quay người nhìn thấy Kim Giản đâm vào ngọn núi với tốc độ mắt thường khó có thể thấy đã quay về tay Sở Tương Dương.
“Từ biệt, Dương tướng quân.” “Ngày khác tái chiến!”
Dương Tái Hưng nhìn rõ, hai chiếc song giản có một sợi tơ trong suốt liên kết, không biết là vật liệu gì.
Dương Tái Hưng vừa định truy kích, hai bên sơn cốc bắt đầu lục tục ném xuống rất nhiều tảng đá lớn và những nhánh cây to khỏe.
Nhìn bóng dáng Sở Tương Dương dần biến mất trong sơn cốc, Dương Tái Hưng có chút tức giận.
“Đáng chết!” Cơ hội phú quý thế này mà lại lướt qua tay mình.
“Sai lầm a!” Nhưng trải qua chuyện này hắn cũng biết ngoài người còn có người, ngoài trời còn có trời, mình đã không thể xem thường những dân bản địa này.
Dù sao từ khi xuất thế đến nay hắn tiếp xúc gần như toàn là tướng lĩnh Đại Tần, nên vô tình cho rằng trình độ tướng lĩnh các quốc gia còn lại cũng chỉ có thế.
Vân Trọng dẫn đầu hoàng kim hỏa kỵ binh cũng chạy đến nơi này, nhìn Dương Tái Hưng đang ở đây, nghi ngờ nói: “Dương tướng quân, sao ngươi không truy kích?”
“Đã đuổi kịp, cũng đánh một trận, bất phân thắng bại, tên tiểu tử kia tương đối giảo hoạt, cảm giác được các ngươi đến, liền đã chạy.”
“Vậy vì sao không truy kích a?”
“Trong sơn cốc có phục binh, tùy tiện xuất kích, tổn thất quá lớn.”
“Thôi vậy, coi như lần này hắn gặp may, lần sau ta bắt hắn.”
“Chúng ta trở về thôi!”
Thật ra dù Dương Tái Hưng toàn lực xuất thủ cũng chưa chắc có thể giữ người ta lại, trừ khi thực lực áp đảo, dù sao với thực lực tương đương đánh không lại thì chạy vẫn là điều dễ dàng.
......................
Tây Sở, Gia Lăng Quan.
Bạch Khởi dẫn đại quân bắt đầu công thành.
Khi vừa dẫn người công sát đến sông hộ thành!
Thì thấy trên tường thành, Hoàng Trận Thông mặt mang một nụ cười lạnh lùng: “Bắn hỏa tiễn!”
“Vút vút vút............”
Vô số mũi tên bắn thẳng đến bọn họ, quân đội Đại Tần vội vàng ngăn cản.
Nhưng những mũi tên đó không bắn về phía bọn họ, mà bắn xuống sông hộ thành bên ngoài thành, trong khoảnh khắc, lửa lớn bùng cháy lên rừng rực.
Trong phút chốc quân đội Đại Tần đang định vượt sông trực tiếp bị thao tác này đánh trở tay không kịp, một số binh sĩ Đại Tần tránh không kịp trực tiếp bị bỏng.
“Có chút thú vị!” Bạch Khởi nhìn thao tác này của Tây Sở cười nói.
“Cho các huynh đệ rút quân về trước, bổn tướng quân muốn xem đại hỏa này của hắn có thể đốt được bao lâu.” “Tuân lệnh!”
Trong chốc lát quân đội Đại Tần đâu vào đấy bắt đầu rút lui.
Trên tường thành, khóe miệng Hoàng Trận Thông hơi nhếch lên, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt.
“Hoàng tướng quân trí dũng song toàn a, chỉ bằng một chiêu hỏa công mà đã đánh lui đợt công thành đầu tiên của Đại Tần, đây chính là lần đầu đánh lui được thế công của Đại Tần đó.” Quý Vô Sách nịnh nọt nói.
Dù sao mấy lần thủ thành trước đó, bọn họ đều không thể đánh lui được sự tấn công của Đại Tần, vẫn luôn trong thế yếu liên tục mất thành dưới thế công như vũ bão của Đại Tần.
“Trị ngọn không trị gốc!” nam tử tóc bạc, tức tiền nhiệm quốc sư Tây Sở Trương Đạo Huyền thản nhiên nói.
“.......”
Dưới tường thành.
“Đại soái, Tây Sở này thật đúng là không biết xấu hổ a, lại làm ra loại chuyện này.” Lã Bố khinh thường nói.
“Không sao!”
“Tất cả những cách có thể giành thắng lợi đều là cách hay.”
“Các ngươi hãy nhớ lấy câu không câu nệ vào binh pháp!”
“Tuân lệnh!” “Cách này chỉ giải quyết được cái trước mắt, cũng không thể cứu họ tận gốc.”
“Chắc những dầu hỏa này cũng là tất cả những gì bọn họ có thể lấy ra.”
“Dù sao có thể đổ đầy dầu hỏa xuống toàn bộ mặt sông hộ thành, thì đó là một con số rất lớn, đoán chừng Tây Sở thủ tướng khẳng định đã tập trung toàn bộ dầu hỏa của tất cả các thành trì lân cận lại.”
Đúng như Bạch Khởi nói, số dầu hỏa này quả thực là giới hạn cao nhất mà bọn họ có thể lấy ra, nhiều hơn thì không thể nữa.
Đám cháy kéo dài mấy canh giờ mới tắt.
“Công thành!” Bạch Khởi rút sát thần kiếm chỉ vào Gia Lăng Quan.
“Tuân lệnh!” Trong phút chốc, ngoại trừ 100.000 kỵ binh, 300.000 đại quân còn lại đều tham chiến.
“Dùng nỏ, cung tiễn áp chế chúng, giảm bớt thương vong cho đại quân!”
“Tuân lệnh!” Lã Bố, Tiết Nhân Quý, Tiết Đinh Sơn, Phàn Lê Hoa bốn người tựa như bốn lưỡi dao nhọn xông lên phía trước đại quân, ngang dọc không sợ hãi.
Những mũi tên và nỏ bay đến căn bản không gây thương tổn gì cho họ và binh lính phía sau, chỉ chậm lại chút tốc độ tiến công của họ.
Các cánh quân còn lại thì phải chịu chút tổn thất, dù sao những cánh quân khác đều do tuyệt thế võ tướng chỉ huy.
Tuyệt thế võ tướng tuy mạnh và có hộ thể cương khí, nhưng với việc tiêu hao thời gian dài, họ cũng không chịu nổi, mũi tên thì còn đỡ, nhưng nỏ, máy bắn đá mới là cực kỳ khủng bố, mỗi một đòn đều sẽ tiêu hao của họ không ít cương khí.
Bọn họ chỉ có thể cố gắng bảo vệ bản thân, thật sự không còn dư sức bảo vệ binh lính sau lưng.
May mắn là quân đông, chia đều thương vong, nếu chỉ có một người đối mặt với cung nỏ và xe bắn đá kia, cho dù là Vô Song Thần Tướng cũng phải chết.
“Người kia chính là Hạng Vũ sao?” Tiền nhiệm quốc sư Tây Sở Trương Đạo Huyền chỉ vào Lã Bố đang cầm Phương Thiên Họa Kích, mặc khải liên hoàn hình đầu thú, đầu đội tam xoa buộc tóc tử kim quan, tác chiến dũng mãnh, dẫn đầu đi trước mà hỏi.
Còn chưa đợi người khác đáp lại, tự mình lại tiếp tục nói: “Thảo nào thực lực lại cường đại như thế, toàn thân khí huyết hừng hực, trời sinh thần lực, trong cùng cảnh giới tuyệt đối vô địch, khoảng cách cấp ba Vô Song Thần Tướng cũng chỉ kém một bước chân, trách không được các ngươi không phải là đối thủ của hắn.”
Nghe lời này, Triệu Nhật Sơn vội vàng nhìn xuống dưới thành, chau mày, hắn phát hiện lúc này Lã Bố có vẻ mạnh hơn lúc trước giao đấu với mình.
“Chẳng lẽ hắn đột phá rồi sao?”
“Hay là vẫn luôn ẩn giấu thực lực?” Triệu Nhật Sơn trong lòng dâng lên một tia bất an.
“Khụ khụ............ Quốc sư, hắn......... Hắn không phải Hạng Vũ, hắn......... Hắn là Lã Bố.”
Nếu như để Lã Bố biết mình thành Bá Vương, dù có nói hết lời cũng phải ăn một kích của hắn.
Trương Đạo Huyền: “..................”
Trong lòng càng mắng “đạp mã, lũ chó con, không nói sớm, lão tử nói một mình nãy giờ, bây giờ mới nói?”
“Xem ra là cố ý xem lão tử trò cười.” Cuối cùng càng lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Thị Ngũ Hùng, dù sao năm người này đều là đồ đệ của hắn, nếu không nhắc nhở hắn, đó chẳng phải là sư diệt tổ hay sao, nên trục xuất sư môn.
“Sư phụ ~” Sở Thị Ngũ Hùng một mặt tội nghiệp nhìn Trương Đạo Huyền.
“Hừ!” “Nghịch đồ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận