Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 225: Trảm tướng

Chương 225: Trảm Tướng
Hoàng Trung kéo mạnh dây cương, tăng tốc xông về phía bốn người.
“Thật can đảm, lấy một địch bốn mà còn dám dẫn đầu phát động công kích, dũng khí đáng thương a, cũng không biết thực lực của ngươi có phải để ngươi lớn lối như vậy không.”
“Đang đang đang đang!”
Một hiệp sau.
Bốn người đã có hai người chiến tử, hai người còn lại cũng miệng hổ run lên, đều sắp cầm không nổi binh khí.
“Cái này còn đánh cái lông gà.”
Quả thực không cùng một đẳng cấp.
Hai người liếc nhau trực tiếp rút lui.
Tiền mặc dù quan trọng, nhưng so với mạng nhỏ thì không đáng nhắc tới.
Ngay trong lúc hai người đang phi tốc rút lui, Hoàng Trung trực tiếp tháo Bảo Điêu Cung sau lưng xuống.
Giương cung cài tên, một mạch thành công.
“Hưu, hưu!”
Hai mũi tên dài bắn ra, xuyên thẳng lưng hai người, trực tiếp từ trên ngựa rơi xuống, chết không thể chết lại.
“Toàn quân trùng kích!” Thấy tình huống như vậy, Ngô Ứng Báo quát lớn.
Trong nháy mắt 3 vạn đại quân trực tiếp hướng thẳng Hoàng Trung.
Hoàng Trung vung vẩy Phượng Chủy đao trong tay, một vạn đại quân sau lưng xông thẳng giết đến.
Cứ như vậy hai bên đại quân dưới cổng thành mở ra trận quyết chiến.
Trong quân doanh Đại Tần.
“Đại soái, có cần giúp Hoàng Trung tướng quân một tay không?” Một tướng lĩnh mở miệng.
“Không cần!”
Trên cổng thành.
Phó tướng Trần Hiểu Ca nhìn Hoàng Trung đại sát tứ phương cùng Ngô Ứng Báo một mực trốn tránh không giao chiến, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
“Chẳng lẽ Lĩnh Nam thật sự không có hy vọng sao?”
Dù sao người ta Đại Tần tùy tiện phái một tướng lĩnh đã đánh bọn họ không có chút sức chống cự.
Ngô Ứng Báo vốn là võ tướng đứng top mười dưới trướng Lĩnh Nam Vương, võ nghệ phi phàm, bằng không cũng không được Ngô Nhân Đạo nhận làm nghĩa tử.
“Xem ra cũng không thể không đưa ra quyết định, tướng quân xin lỗi, ta muốn sống.” Trần Hiểu Ca đã quyết định.
Chỉ là kiêng kị nhìn thoáng qua quân sư Hoàng Văn Huy sau lưng, vì hắn biết người này chính là để giám sát hắn, tuy trông như một thư sinh tay trói gà không chặt, nhưng hắn luôn cảm thấy ẩn sau cái vẻ giả nhân giả nghĩa đó là sức mạnh to lớn.
Ngô Ứng Báo trong tay chém giết từng binh sĩ Tần, chém giết vô cùng sảng khoái.
Ngay lúc này.
Hoàng Trung rốt cục đến bên cạnh hắn, cười lạnh nói: “Cẩu vật, ngươi chạy tiếp đi, kém cỏi một cái.”
“Ngươi thật sự cho rằng bản tướng sợ ngươi, bản tướng chỉ không muốn lãng phí thời gian với ngươi mà thôi.”
“Bây giờ bản tướng nhân thủ đông đảo, ngươi mau chóng rút lui, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
“Ha ha!”
“Chỉ bằng ngươi, thật đúng là nói khoác không biết ngượng.”
“Ăn của mỗ một đao!” Hoàng Trung lập tức thúc ngựa xông về phía hắn.
“Thật coi lão tử là bùn nặn, lại sợ ngươi sao.”
Lùi không được, Ngô Ứng Báo đành cầm Trảm Mã đao xông thẳng tới Hoàng Trung.
“Keng!”
Binh khí vừa chạm vào nhau, lực đạo cường đại trực tiếp làm miệng hổ của hắn run lên.
Ngô Ứng Báo biết mình còn kém xa đối thủ.
Nhưng lúc này đã không thể lui, đành phải kiên trì tiếp tục xung phong.
“Rất tốt, có thể đỡ một đao của mỗ, cũng có chút bản lĩnh.”
“Nếu ngươi đỡ được ba đao của mỗ, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
“Cuồng vọng!”
“Lão tử coi như không phải đối thủ của ngươi, cũng không thể ba chiêu đã không chịu nổi.”
Ngô Ứng Báo trực tiếp bổ về phía đầu Hoàng Trung, Hoàng Trung nghiêng đầu né được một đao, rồi vung ngang một đao.
Khiến Ngô Ứng Báo kinh hoàng, nếu trúng chiêu này, tuyệt đối sẽ bị chém ngang lưng.
Vội vàng dùng tốc độ tay độc thân mấy chục năm thu hồi Trảm Mã đao ngăn cản.
“Keng!”
Phượng Chủy đao trực tiếp chém lên lưỡi Trảm Mã đao, tia lửa tóe ra, lưu lại một vết lớn màu trắng.
Ngô Ứng Báo đã bị chấn động rách da tay, máu tươi chảy ròng, cầm đao cũng khó khăn.
Vội muốn điều khiển ngựa bỏ chạy.
Đi mẹ nó cái ước hẹn ba chiêu, cái gì tôn nghiêm, tín dự, mạng nhỏ vẫn là quan trọng nhất.
Không ngờ Hoàng Trung không cho hắn cơ hội.
Chiến mã dưới trướng vốn là tuyệt thế gì đó, rất nhanh đã đuổi kịp hắn.
“Răng rắc!”
Ngô Ứng Báo đã bị Hoàng Trung chém đầu.
Hoàng Trung cầm thủ cấp của Ngô Ứng Báo lớn tiếng quát: “Ngô Ứng Báo đã chết, buông vũ khí xuống người không chết, chống lại người giết không tha.”
Trong nháy mắt Lĩnh Nam quân mất hết ý chí chiến đấu.
Trước khi đến mấy thiên tướng đã chết, quân tâm vốn đã có chút dao động, nay chủ soái bị người ta chém đầu giữa vạn quân, ý chí hoàn toàn biến mất.
Trên cổng thành.
Hoàng Văn Huy thấy thế giận mắng: “Mãng phu, không nghe lời ta.”
Lập tức quát: “Đừng nghe hắn, bây giờ Lĩnh Nam đã là thế nước lửa với triều đình, chỉ có một bên có thể sống, dù các ngươi đầu hàng cũng vẫn chết, vì tạo phản là liên lụy đến cả cửu tộc.”
“Vừa đánh vừa rút lui, mau về thành, không cần để ý đến hắn.”
Những binh sĩ Lĩnh Nam đã định thả vũ khí xuống nghe Hoàng Văn Huy, lại bùng lên ý chí chiến đấu, dù sao sớm muộn gì cũng chết, không bằng chiến chết, còn có thể để lại danh tiếng tốt.
“Đại soái ngài ra sân đi!” Gia Cát Lượng mở miệng.
Tần Tiêu Dao thúc ngựa đến nơi giao chiến, lớn tiếng nói: “Bản vương là hoàng thất Đại Tần, Tần Hoàng thứ sáu tử, con ruột của hoàng hậu, Tần Vương của Đại Tần, bản vương đảm bảo chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn buông vũ khí đầu hàng, có thể sống sót, bản vương tuyệt đối không liên lụy, bản vương chỉ giết đầu đảng tội ác, bản vương lấy danh dự hoàng thất Đại Tần thề.”
Nghe vậy, quân Lĩnh Nam lại mất hết ý chí.
“Bá,”
Một binh sĩ Lĩnh Nam buông vũ khí, vì không muốn chết, hắn mới cưới vợ, trong nhà còn có thê tử kiều diễm.
Có người thứ nhất, có người thứ hai, thứ ba...
“Bá, bá, bá...”
Đại đa số binh lính buông vũ khí xuống, chỉ còn lại một số tâm phúc của Lĩnh Nam Vương Ngô Nhân Đạo không đầu hàng.
Bọn họ còn giận mắng: “Một đám nhát gan mềm yếu, ăn của vương gia, uống của vương gia, bán chủ cầu vinh, các ngươi chết không yên lành.”
Những người bỏ vũ khí xuống nhất thời xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn những người đó.
Tần Tiêu Dao lo lắng, lão tử thành phản phái?
Lớn tiếng quát: “Các ngươi lũ phản nghịch chống đối kia còn không biết xấu hổ nói người khác phản bội?”
“Đây là thiên hạ của Đại Tần, không phải của Ngô Nhân Đạo, Ngô Nhân Đạo là loạn thần tặc tử, dã tâm bừng bừng, khởi binh tạo phản, làm bao nhiêu dân chúng lầm than.”
“Các ngươi là giúp kẻ ác, khi quân phạm thượng, tạo phản là tội chết liên lụy cửu tộc, cho dù các ngươi không nghĩ cho bản thân cũng phải nghĩ cho người nhà chứ.”
“Hiện tại dừng cương trước vực còn kịp, chậm trễ thì sẽ mất hết tất cả.”
Trong Lĩnh Nam quân lại có một số người buông vũ khí khi nghe lời này.
Trên cổng thành.
Hoàng Văn Huy nói: “Tần Vương điện hạ tài ăn nói, thiên hạ Đại Tần này cũng là Tần gia đoạt được, hoàng đế thay phiên nhau làm, dựa vào cái gì để Tần gia các ngươi mãi mãi ngồi đó, vương gia nhà ta văn võ song toàn, là người giỏi nhất, thiên tư còn hơn Tần Hoàng gấp trăm lần.”
“Giỏi, thật giỏi cái miệng dẻo của Lĩnh Nam văn sĩ, không biết ngươi là người phương nào?”
“Tại hạ là mưu sĩ dưới trướng Lĩnh Nam Vương Hoàng Văn Huy.”
“Rất tốt, Hoàng Văn Huy, bản vương nhớ kỹ ngươi.”
“Tại hạ vinh hạnh được biết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận