Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 152: Lý Thuần Phong xuất phủ

Chương 152: Lý Thuần Phong rời phủ "Nếu Văn Hòa đã nói mọi người đều đồng ý cả rồi, vậy thì cứ theo thế này mà làm."
"Ngoài thành có mười mấy khu đất trống bỏ hoang, Công Thâu Cừu, Âu Dã Tử hai vị vất vả một chút, chỉ huy các đệ tử và học đồ trong những ngày này ra sức chế tạo binh khí đi."
"Đợi Phạm gia sụp đổ, bản vương sẽ tự mình xin công cho các ngươi với phụ hoàng."
"Vì chủ công làm việc, đương nhiên không dám tranh công." Hai người đồng thanh đáp.
"Ta sẽ để Phan Phượng Hình, Đạo Vinh, hoặc Phong Vũ Lôi Điện hộ vệ các ngươi an toàn."
"Đa tạ chủ công!"
"Chiết Đông đạo cần hai người các ngươi, một người đích thân đến trấn giữ và sắp xếp, người khác ta không yên tâm." Tần Tiêu dao nhìn Lý Nho và Cổ Hủ nói.
Cổ Hủ ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, không nói gì, ý tứ đã quá rõ ràng.
Còn Lý Nho thì cười nhìn thoáng qua Cổ Hủ, nói: "Chủ công, thuộc hạ xin đi."
"Văn Ưu vậy thì vất vả cho ngươi.
"Bản vương sẽ phái Mộc Lang Thần Quân, Chu Tước, Huyền Vũ ba người, cùng thêm 1000 Cẩm Y vệ đi cùng ngươi."
"Đa tạ chủ công!"
Tần Tiêu dao lườm nguýt Cổ Hủ một cái.
"Cẩu thả thật đấy, đúng là không muốn mạo hiểm một chút nào."
"Mẹ nó, còn sợ chết hơn cả ta."
Tần Tiêu dao thầm nghĩ.
"Vậy sau khi Văn Ưu đi, Cổ Hủ ngươi tạm thời phụ trách Cẩm Y vệ."
Cổ Hủ xấu hổ nói: "Chủ... Chủ công, có... có thể phái thêm mấy cao thủ bảo vệ ta được không, nhất là cao thủ cảnh giới Đại Tông Sư ấy."
"Ta thấy vị Giang cô nương và vị đạo trưởng trong phủ, hai người đó không tệ."
Tần Tiêu dao cười nói: "Mắt ngươi tinh thật đấy, hai người đó là những người có võ công cao nhất dưới trướng ta."
"Ngọc Yến thì đừng hòng, hắn là người của bản vương, cần phải bảo vệ bản vương."
"Còn Lý Thuần Phong thì..."
"Vậy thì xem bản lĩnh của ngươi, nếu hắn chịu đi theo ngươi thì cứ để hắn theo, không chịu thì bản vương cũng chịu."
"Chỉ còn có thể làm phiền Tào công công bảo vệ ngươi vậy."
"Đa tạ chủ công!"
"Không cần phiền đến Tào công công."
Tần Tiêu dao: "..."
Ngày hôm sau.
"Chủ công, không xong rồi, Lý đạo trưởng không thấy đâu." Điển Vi hốt hoảng chạy tới báo.
"Bản vương vẫn bình thường mà!" Tần Tiêu dao đen mặt nói.
"Chủ công, ta... Ta không có ý đó, ngài đừng có bắt chữ." Điển Vi ấm ức nói.
"Ngọa tào, Ác Lai, trình độ văn hóa của ngươi lên cao vậy, xem ra Văn Ưu dạy ngươi nhiều lắm đấy."
"Đúng vậy, tiên sinh Văn Ưu tuy hay lấy ta ra thử độc dược, nhưng đối với ta cũng rất tốt, đồ tốt gì cũng cho ta, cả độc dược mới chế tạo xong cũng cho ta thử, tiên sinh Văn Ưu thật là người tốt." Điển Vi cười nói.
"Ôi!"
"Thằng này bị Văn Ưu tẩy não rồi à."
"Chủ công, ngài nói gì thế?"
"Không có gì, ngươi đi xem Cổ Hủ còn đó không?"
"Là tên béo hay mặc đồ trắng hả?"
"Ừ!"
Mười mấy hơi thở sau.
Điển Vi chạy trở về.
"Chủ công, tên mập kia cũng không có ở đó."
"Xem ra đúng là bị Cổ Hủ lừa rồi, tên đạo sĩ đó cũng có ngày bị người lừa, thường ngày toàn là hắn đi lừa người khác." Tần Tiêu dao cười nói.
"Chủ công, ngài lại nói cái gì thế?"
"Ác Lai, cho ngươi lời khuyên, tuyệt đối đừng có gọi Cổ Hủ là đồ mập trước mặt hắn, không đến lúc đó bị thu dọn thì đừng có trách bản vương không nhắc nhở ngươi." Tần Tiêu dao tốt bụng nhắc nhở.
Điển Vi cười nói: "Chủ công, ngài có phải không nghỉ ngơi tốt không, cứ nói luyên thuyên thôi, cái tên mập kia, nhìn cũng chỉ là một văn nhân tay trói gà không chặt, một chiêu của ta là cho hắn về chầu trời."
"Đại kích của ta sớm đã đói khát rồi, nếu hắn không phục thì ta cứ cho hắn một trận, cho hắn biết vì sao hoa lại đỏ như vậy."
Tần Tiêu dao cười nói: "Ác Lai, võ lực của hắn đúng là không phải đối thủ của ngươi, nhưng mà nói về tâm nhãn thì mười người ngươi gộp lại cũng không phải đối thủ của hắn."
"Không thể nào, chủ công, ta dạo này được tiên sinh Văn Ưu truyền dạy nhiều lắm đấy, ta cảm thấy ta cũng có thể làm mưu sĩ được rồi."
"Nói ngươi béo ngươi còn thở à, đừng nói ngươi, ngay cả Văn Ưu cũng không phải đối thủ của hắn, bản vương đã nhắc nhở ngươi rồi đấy, ngươi nếu không biết sống chết mà muốn thử thì cứ việc thử đi."
"Chủ công, ta... ta xin cáo lui."
Hiển nhiên Điển Vi không hề để lời Tần Tiêu dao nói vào trong lòng.
~~~~~~ Kỳ Lân điện.
Tần Hoàng sau khi xem tấu chương của Tần Tiêu dao, lập tức đồng ý với kế hoạch này.
"Xem ra thằng nhóc này có nhiều người tài dưới trướng đấy."
"Người đâu!"
"Bái kiến bệ hạ!" Thủ lĩnh Hắc Băng đài khom người nói.
"Người của Tần Vương dạo này có động tĩnh gì không?"
"Bẩm bệ hạ, hôm nay Trấn phủ sứ Cẩm Y vệ Lý Nho dẫn 1000 Cẩm Y vệ đi thẳng đến Chiết Đông đạo."
"Một người tên là Cổ Hủ tạm thời thay thế vị trí của Lý Nho ở hoàng thành."
"Tiết Nhân Quý, Hoàng Trung trước mắt vẫn đang trong quân doanh huấn luyện lính mới."
"Trấn Đông quan, Đô Hộ Phủ, ngoại trừ bệ hạ điều động một phó đô đốc, đại đô đốc Trấn Đông Hầu Trần Đạo Chi trực tiếp đề bạt một người tên là Vương Mãnh làm phó đô đốc, Nhan Lương, Văn Sửu, Vũ Văn Thành Đô cùng quân đội dưới trướng đều bị Tần Vương giữ lại đó."
"Không có gì khác sao?"
"Hết rồi ạ!"
"Ngươi chỉ huy người của Hắc Băng đài tự mình đến Chiết Đông đạo một chuyến, nếu Cẩm Y vệ gặp trở ngại, thì giúp đỡ bọn họ một tay."
"Tuân lệnh, bệ hạ!"
"Trong lúc bất tri bất giác, dưới trướng của thằng nhóc này cũng đã thành hình rồi, cũng không kém thế lực của lão nhị lão đại, thậm chí còn có phần hơn."
"Đúng vậy, đặc biệt là trong quân đội, ở triều đình thì hắn vẫn chưa nhúng tay, đoán chừng bước tiếp theo hắn sẽ bắt đầu cài người vào triều đình."
"Thật là mong chờ bước tiếp theo của thằng nhóc này."
"Gọi Thái Húc Côn đến đây."
"Tuân lệnh, bệ hạ!" Ngoài cửa Cao Diệu đáp.
"Thần Ngự Lâm quân thống lĩnh Thái Húc Côn bái kiến bệ hạ."
"Thái Húc Côn ngươi biết tội của mình không?"
"Ngươi tự xem xem những việc tốt mình đã làm đi." Tần Hoàng lập tức ném một đạo tấu chương xuống đất.
"Đây là bản vạch tội ngươi của Tần Vương, bên trên liệt kê 18 tội lớn của ngươi, mỗi tội đều đủ để ngươi chết vài lần, ngươi có biết tội không?"
Thái Húc Côn xem qua tấu chương, sắc mặt kinh hãi, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, ngụy biện nói: "Bệ hạ, thần bị oan!"
Tần Hoàng là người thế nào, sớm đã thấy được nét mặt thay đổi của hắn.
"Cẩm Y vệ xưa nay không oan người tốt, cũng không bỏ qua người xấu."
"Nếu ngươi cảm thấy mình bị oan, thì ngươi tự đến nha môn Cẩm Y vệ đi một chuyến."
"Tin rằng người của Cẩm Y vệ sẽ có cách làm ngươi mở miệng."
Thái Húc Côn bi thảm nói: "Bệ hạ, thần theo ngài mười năm, cho dù không có công lao cũng có khổ lao, ngài không thể phá lệ tha cho thần một lần sao?"
Tần Hoàng trầm mặc một lát, nói: "Nể tình ngươi cần mẫn hộ vệ trẫm mấy chục năm, trẫm phá lệ tha cho ngươi một lần, khai ra kẻ giật dây, trẫm có thể bỏ qua cho cả nhà ngươi."
Lúc này.
Thái Húc Côn đang quỳ trên đất đột nhiên chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ bụi trên đầu gối, mặt mũi đầy oán hận nói: "Bệ hạ đã ngài bất nhân bất nghĩa, vậy đừng trách thần bất trung bất hiếu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận