Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 571: Quỷ Cốc túng kiếm truyền nhân —— thương không bỏ

Chương 571: Quỷ Cốc túng kiếm truyền nhân —— Thương Không Bỏ
“Tân Giáp, ngươi thứ đồ chó má lại dám đánh lén lão tử, thật sự là không ra gì.” Thương Không Bỏ tức giận mắng lớn.
Tân Giáp cũng biết mình có chút đuối lý, cười hề hề nói: “Thương huynh, đều vì chủ mà thôi, có chút bất đắc dĩ, mong được thứ lỗi.”
“Ta thứ lỗi ngươi cái mả mả, ngươi nói nếu ngươi quang minh chính đại cùng bản tướng quân giao đấu, bản tướng quân không nói gì, ngươi cùng bản tướng tới cái trò này, là sao hả?”
“Dù sao thì bản tướng gián tiếp đã cứu mạng các ngươi đi, ngươi chính là báo đáp ân nhân cứu mạng của ngươi như thế sao?”
“Trước vinh dự quốc gia, vinh nhục cá nhân không là gì.”
“Tốt một cái mồm mép lanh lợi Tân Quốc công, thật không nhìn ra ngươi thế mà còn là một kẻ ăn nói khéo léo.”
“Hai người các ngươi cùng lên đi!” Thương Không Bỏ dang tay ra chẳng hề để ý nói.
“Tốt!”
“Chu công ngươi công bên trái!”
“Ta công bên phải!”
“Tốt!”
Giờ khắc này, khí thế trên người Tân Giáp đều bộc phát ra, nhìn không sót chỗ nào, cũng là một vị Vô Song Thần Tướng.
Lập tức hai người cầm trường thương trong tay hướng Thương Không Bỏ tấn công.
Thương Không Bỏ không chịu yếu thế, ra chiêu sau mà đến trước.
Ba người đều là tông sư Thương Đạo, một chiêu một thức đều ẩn chứa một loại thế nào đó.
“Keng Keng Keng!”
Trong lúc bất tri bất giác, ba người đã giao đấu mười mấy hiệp, Thương Không Bỏ một đánh hai không hề bị lép vế.
“Tốt, tốt một Bắc Thương Thương Không Bỏ, chờ một thời gian nữa cái Trung Nguyên này nhất định có chỗ đứng cho ngươi.” Chu Công Phỉ tán thán nói.
Giờ khắc này Thương Không Bỏ chỉ hiện ra cấp độ thứ nhất của Vô Song Thần Tướng mà thôi.
Vừa rồi Tân Giáp đã truyền âm cho hắn, Thương Không Bỏ là một Vô Song Thần Tướng cấp độ thứ hai, cho nên hắn mới đến tương trợ.
Hai người liếc nhau, quyết định muốn tung chiêu lớn.
Dù sao đánh nhau lâu, cương khí đã tiêu hao gần nửa, cứ tiếp tục thế này tất bại. Dù sao người ta còn chưa sử dụng thực lực Vô Song Thần Tướng cấp độ thứ hai.
“Sấm mùa xuân bạo kích!”
“Thiên toàn lôi chuyển!”
Một đạo cương khí kim màu tím phong bạo quét tới, cùng một đạo khí xoáy cương phong màu trắng đồng thời tập sát Thương Không Bỏ.
“Có chút ý tứ!”
Trong tích tắc.
Chỉ thấy Thương Không Bỏ ném thương ra, cầm ngược lại, khoanh tròn trước ngực ngăn cản hai đạo cương khí đang tấn công tới.
Đây chính là thức thứ bảy trong Quỷ Cốc túng kiếm thuật, nghịch kiếm bão nguyên thức.
Mặc dù chiêu này uy lực mạnh, nhưng chiêu này rất khó nắm bắt, sơ sẩy có thể nguy hiểm đến tính mạng, chính là một đại hiểm chiêu trong túng kiếm thuật.
Đồng thời Thương Không Bỏ lại lăng không tung chiêu, nghiêng người xoay nhanh trở lại, như thiên địa đảo ngược, khiến hai người hoa mắt.
“Keng Keng!”
Trường thương trong tay hai người trực tiếp bị Thương Không Bỏ đánh rơi xuống đất.
Chiêu này chính là thức thứ sáu trong túng kiếm thuật, thiên địa xê dịch thức, Cái Nhiếp trong Tần Thời Minh Nguyệt chính là nhờ chiêu này đánh rơi trường kiếm của Vệ Trang.
“Đáng chết!”
Hai người hoảng hốt vội rút trường kiếm bên hông vung ra hai đạo kiếm khí, rồi cấp tốc thúc ngựa bỏ chạy.
Thương Không Bỏ đỡ hai đạo kiếm khí rồi tiến thẳng tới trước mặt huynh trưởng, bắt đầu trợ giúp bọn họ tàn sát đám binh sĩ Đại Chu.
“Nhanh, mau rút lui!” Hai người Chu Công Phỉ bỏ chạy ra lệnh.
Lập tức quân đội Đại Chu thất bại như núi đổ, bị Bắc Thương đuổi phía sau truy sát, đuổi đến tận sông hộ thành mới dừng lại được, trên tường thành bắt đầu bắn tên ngăn cản bọn họ tiếp tục tiến tới.
“Rút quân!”
“Tuân lệnh!”
Sau trận chiến này.
Đại quân hơn 300.000 người của Thương Biệt Ly chỉ còn lại 300.000, hắn chẳng những không tức giận, ngược lại thập phần mừng thầm, vì đối phương tổn thất càng lớn.
Trên tường thành Huyền Bắc Quan.
Tân Quốc công Tân Giáp và Chu Công Phỉ mặt mày buồn bã nhìn đại quân Bắc Thương phía dưới đang rút lui, cảm thấy nặng nề.
Hôm nay 100.000 Long Hổ kỵ binh chiến tử 50.000, 200.000 quân đội Đại Chu cũng chết trận gần 100.000.
“Cái đám long kỵ Bắc Thương này chiến lực thật sự là mạnh mẽ dị thường, vẻn vẹn một vạn người đã đánh lui 100.000 Long Hổ kỵ binh của ta, thật nhục nhã.”
“Bọn chúng cũng chẳng dễ chịu gì, 10.000 long kỵ Bắc Thương giờ tổn thất hơn phân nửa, chỉ còn không đến 5.000, không đáng lo.”
“Đáng sợ nhất chính là Thương Không Bỏ, cũng không biết gia hỏa này rốt cuộc bái ai làm thầy, vì sao thực lực còn mạnh hơn cả thuốc lắc, hai người chúng ta cũng không bắt được hắn.”
“Thương Không Bỏ chưa trừ diệt, Huyền Bắc Quan khó đảm bảo, trừ phi đế đô phái người tới giúp, nếu không không ai có thể ngăn cản hắn.”
“Hai chiêu cuối ngươi thấy đó, hắn đã bộc phát ra thực lực Vô Song Thần Tướng tầng thứ hai, bằng không sao một kích đánh rơi trường thương trong tay chúng ta.”
“Cho người truyền tin bằng mạng nhện cho bệ hạ, để người trong đế lăng phái một Vô Song Thần Tướng cấp độ thứ hai ra đây, nếu không chúng ta căn bản không thủ được.”
“Hai anh em này một văn một võ quả là trời đất tác hợp, dù cho Quý Vô Song tới cũng không chiếm được lợi lộc.”
Nam Phong Quan, hậu đường phủ thành chủ.
Trong phòng chỉ có hai huynh đệ Thương Biệt Ly và Thương Không Bỏ, ngoài cửa có doanh thân vệ của Thương Biệt Ly trấn giữ, bất cứ ai cũng không được đến gần.
“Nhị đệ, nói đi, hôm nay ngươi dùng công pháp rốt cuộc là học được ở đâu?”
“Ngươi còn có chuyện gì giấu giếm ta?”
“Đại ca, vốn ta không nên nói, nhưng hôm nay đã bại lộ rồi, thì không thể không nói.”
“Đại ca, ta bái một lão sư, gia nhập một môn phái tên là Quỷ Cốc.”
“Cái gì?”
“Chuyện này khi nào?”
“Vì sao ngươi không nói với ta?”
“Ngươi có từng báo chuyện này lên cho thống soái các ngươi và bệ hạ chưa?”
Thương Không Bỏ lắc đầu.
“Sư phụ đã từng dặn dò kỹ trước khi ta xuất sư, không phải vạn bất đắc dĩ thì không cần lộ ra sự tồn tại của người, nếu không người nhất định không tha cho ta.”
“Ngươi sợ hắn đến vậy sao?”
“Đại ca, ngươi không biết sư phụ của ta không phải là người, tuyệt đối không phải phàm nhân, tựa như tiểu tiên nhân du ngoạn trong hồng trần, mỗi lời nói hành động đều ẩn chứa một loại đạo vận.”
“Ngươi lại nói hươu nói vượn đấy hả?”
“Đại ca, ta thề danh dự của liệt tổ liệt tông Thương gia!”
Thương Biệt Ly: “…”
“Thực lực của hắn ra sao?”
“Ít nhất cũng là cấp độ Nhân Tiên đại viên mãn.”
“Chắc chắn không?”
“Đại ca, đây là trước khi linh khí hồi phục, chứ không phải sau khi linh khí hồi phục, thực lực của sư phụ chỉ cao hơn chứ không thấp hơn.”
“Sư phụ tựa hồ còn nắm trong tay lĩnh vực chi lực.”
“Cái gì?”
“Đó là cảnh giới cao nhất của Nhân Tiên đại viên mãn, và cấp độ thứ ba của Vô Song Thần Tướng mới có thể khống chế.”
“Sao ngươi càng nói càng quá vậy.”
“Đại ca, ta lừa ngươi khi nào?”
“Ngươi nói cái Quỷ Cốc phái này sao ta chưa từng nghe đến, lẽ nào là một môn phái ẩn thế?”
“Không biết!”
“Ta chỉ biết phái Quỷ Cốc là do sư phụ ta sáng lập, ở Vân Mộng Sơn, trên ta còn có mấy sư huynh nữa.”
“Vậy sư phụ ngươi bây giờ ở đâu?”
“Trước đánh lui Vu tộc, sư phụ nói muốn đi Vu tộc du ngoạn, sau đó lại đi biển vô tận, chắc lúc này đã đến hải vực vô tận rồi.”
“Thôi được, coi như ta chưa hỏi gì.”
“Không Bỏ à, ngươi là hy vọng của Thương gia, ngươi đã gặp được cao nhân ẩn thế, ngươi nhất định phải nắm lấy kỳ ngộ này, một mực ôm chặt lấy đùi, tương lai có thể toàn thân mà lui.”
“Đại ca, sao huynh nói vậy?”
“Tây Sở, Đại Chu, Đại Tần, thêm cả Bắc Thương ta, nội tình tầng tầng lớp lớp, giờ khắc này đại ca cũng đã thấy mệt rồi.”
“Ai biết âm thầm còn ẩn giấu bao nhiêu lão bất tử, đại ca cũng không nắm chắc bảo vệ mình.”
“Nếu Thương gia có chuyện ngoài ý muốn, ngươi nhất định phải đi tìm sư phụ ngươi, chỉ có loại nhân vật đó mới có thể bảo vệ ngươi, để lại một tia huyết mạch cho Thương gia ta.”
“Đại ca, đây có phải là ta biết ngươi không?”
“Cẩn tắc vô áy náy thôi!”
“Thiên hạ đại thế đã định, thời đại này chắc chắn là một thời đại đại nhất thống, không biết ai có thể lên được ngôi vị chí tôn thiên hạ kia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận