Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 394: Tây Vực công thành

“Quý soái có lẽ không để những kẻ thua dưới tay ngài vào mắt, nhưng Tắc Lưu Phong chính là người của hoàng thất Tắc Lưu Cổ, hơn nữa còn là thân thúc của đương kim hoàng đế Tắc Lưu Cổ, năm đó hắn thua dưới tay ngài, sau khi trở về Tắc Lưu Cổ chưa được mấy năm liền buồn bực mà chết.” “Mà giờ Tây Vực tứ kiệt có một người tên Tắc Lưu Cổ chính là đệ tử quan môn của Tắc Lưu Phong năm đó, hắn đến đây lần này hẳn là có nguyên nhân báo thù cho sư phụ.” “Thì ra là thế, Bản soái còn nghĩ sao Bản soái vừa đến, bọn chúng đã động thủ rồi.” “Tình báo của các ngươi làm rất tốt.” Quý Vô Song tán dương.
“Đó là vì Hàm Cốc Quan của chúng ta và Tây Vực ở cạnh nhau, thường xuyên xảy ra tranh chấp, nhất định phải biết người biết ta mới có thể đề phòng chu đáo chiếm được tiên cơ.” 200.000 đại quân Tây Vực dưới sự chỉ huy của mấy vị tướng quân, hơn chục thiên tướng dẫn đầu, trực tiếp bắt đầu xung kích cửa thành Hàm Cốc Quan.
“Chờ chúng tới gần rồi hãy bắn tên.” “Vâng!” Chờ quân Liên minh Tây Vực tới gần khoảng trăm bước.
Mạc Tự Lao trực tiếp ra lệnh: “Bắn tên!” “Vút, vút, vút............” Mưa tên đầy trời lao thẳng tới quân Liên minh Tây Vực.
“Chắn!” Các tướng lĩnh của quân Liên minh Tây Vực vội vàng ra lệnh.
Binh lính cầm khiên nhao nhao giơ khiên lên.
Mặc dù mệnh lệnh đưa ra rất kịp thời, nhưng vẫn có một vài binh sĩ không kịp tránh né bị bắn thành tổ ong, chết ngay tại chỗ.
“Đánh trả!” Quân Liên minh Tây Vực cũng bắt đầu bắn tên lên tường thành.
Cứ như vậy hai bên bắt đầu thay nhau bắn.
Vì quân Liên minh Tây Vực là công thành, còn đại quân Tây Sở lại ở trên cao nhìn xuống thủ thành, quân Liên minh Tây Vực bình quân cứ ba bốn binh sĩ mới đổi được một lính Tây Sở, tỉ lệ thương vong đạt đến ba đổi một, thậm chí là bốn đổi một.
Sau khi quân Tây Vực trả giá một chút thương vong, rất nhanh đã đánh đến dưới chân thành, xe công thành không ngừng tấn công cửa thành, binh sĩ Tây Vực cũng bắt đầu dựng thang mây leo lên tường thành.
Nhưng binh sĩ thủ thành Hàm Cốc Quan sao có thể cho bọn chúng cơ hội, bọn chúng vừa mới dựng thang mây tốt thì bị quân thủ thành đẩy ngã, sau đó đá lăn gỗ và lôi thạch ào ạt ập đến, trong chốc lát quân Tây Vực tổn thất nặng nề.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, dù như thế quân Tây Vực vẫn kiên trì xông lên, binh sĩ Tây Vực một tay giơ khiên chắn mũi tên, một tay vịn thang bắt đầu leo lên.
Cứ như vậy kéo dài ước chừng khoảng một canh giờ, quân Tây Vực tổn thất khoảng ba vạn người, thế nhưng không một ai có thể leo lên được tường thành, trái lại đại quân Tây Sở tổn thất chừng năm ngàn người, tỉ lệ thương vong đạt đến mức đáng kinh ngạc là sáu đổi một.
Tắc Lưu Cổ và ba người nhìn tòa Hàm Cốc Quan trải qua mưa gió đã ngăn cản Tây Vực vô số năm, không khỏi cảm thán: “Không hổ là hùng quan bậc nhất Trung Nguyên, xem ra nếu chúng ta không thay đổi một số thứ thì không thể leo lên tường thành.” “Chuẩn bị những thứ đại sát khí kia đi, cho chúng mở mang kiến thức một chút lợi khí công thành của Tây Vực ta.” “Đúng vậy, có phải hơi sớm quá không.” “Không sớm đâu.” “Bây giờ chỉ là đôi bên thăm dò sơ bộ thôi, ai cũng có át chủ bài chưa lộ ra, ta ngược lại muốn xem xem năng lực của Tây Sở đến đâu.” “Tốt!” Theo Tắc Lưu Cổ ra lệnh một tiếng.
Đằng sau đại quân xuất hiện từng hàng xe bắn đá hạng nặng, còn có xe nỏ khổng lồ.
Xe bắn đá chính là thứ mà Tây Vực học được từ Trung Nguyên, sau khi trải qua các thợ khéo gia công cải tiến chế tạo thành, khoảng cách ném mạnh xa hơn, uy lực cũng lớn hơn.
Xe nỏ khổng lồ cũng là sau khi trải qua các thợ khéo Tây Vực gia công, tầm bắn xa hơn, lực sát thương càng mạnh.
“Thả!” Theo Tắc Lưu Cổ ra lệnh một tiếng.
Vô số cự thạch từ trên trời giáng xuống nện thẳng vào tường thành, thậm chí là lên cổng thành, trực tiếp khiến tường thành bị vỡ, may mắn không phải công trình kém chất lượng, nếu không mấy lần như thế sẽ xong đời, binh sĩ trên tường thành bị đập trúng trực tiếp chết ngay tại chỗ, bị nện thành thịt nát.
Những cự thạch này đều nặng cả trăm cân, uy lực có thể tưởng tượng, đừng nói mấy binh lính, dù là tuyệt thế võ tướng đối diện với những cự thạch từ trên trời giáng xuống này cũng không dám đảm bảo mình hoàn hảo không tổn hại gì.
Còn về những cự hình cung nỏ bắn thẳng lên tường thành, cắm sâu vào bức tường gần một thước, uy lực kinh khủng như thế, binh sĩ trên tường thành bị cự nỏ bắn trúng càng thảm hại, ngay cả người mặc giáp cũng trực tiếp bị bắn thủng, sức sát thương của loại cung nỏ khổng lồ này cực mạnh, có thể bắn thủng mấy lớp thiết giáp.
“Đại quân trốn vào sau công sự che chắn, không cần ló đầu ra.” Mạc Tự Lao ra lệnh.
Nhân cơ hội này.
Quân Liên minh Tây Vực dưới sự yểm trợ hỏa lực cường đại lập tức lại bắt đầu leo lên tường thành, lần này do xe bắn đá và cự hình cung nỏ yểm trợ nên lực chặn đánh của bọn chúng không còn mạnh như trước nữa.
Mạc Tự Lao phân tích: “Cung nỏ và xe bắn đá của chúng ta không bằng bọn chúng về khoảng cách bắn xa, may là thủ thành, ở trên cao nhìn xuống, có thể bù đắp được sự chênh lệch này, nếu không chắc chắn chúng ta sẽ tổn thất nặng nề.” “Đám người Tây Vực này quả là tài năng siêu phàm, không ngờ bọn chúng không chỉ học được phương pháp luyện chế xe bắn đá và cung nỏ của chúng ta mà còn giỏi hơn cả thầy.” Quý Vô Song thản nhiên nói: “Không sao!” “Những tài nguyên có tính chiến lược này bọn chúng sẽ không có nhiều đâu, để anh em vượt qua giai đoạn gian nan này đã, chúng ta sẽ phản kích, Bản soái không tin đám man di này có thể chiến thắng được Trung Nguyên đại địa của ta.” Lại mất thêm một số binh sĩ Tây Vực nữa, đại quân Tây Vực trực tiếp leo lên tường thành.
“Chính là lúc này, cho Bản soái giết chúng.” Mạc Tự Lao ra lệnh.
“Vâng!” Những binh sĩ Tây Sở nấp sau công sự che chắn nhao nhao đứng dậy bắt đầu vật lộn với đám binh sĩ leo lên tường thành.
Hậu phương quân Liên minh Tây Vực.
Tắc Lưu Cổ hạ lệnh ngừng tiếp tế.
Dù sao lúc này nếu vẫn dùng máy bắn đá và cự nỗ công kích thì có lẽ sẽ tổn thương đến người của mình.
Lại nói kho dự trữ những cự thạch này và cự hình cung nỏ có hạn, nhất định phải dùng đúng chỗ, không thể cứ thế mà dùng được.
Mạc Tự Lao, Ngân Thiên Thả, Văn Tuyết Tùng mấy người cũng nhao nhao tham gia chiến đấu, chỉ có Quý Vô Song không ra tay, ngược lại một mặt nghiêm túc đánh giá phía dưới đại doanh quân Liên minh Tây Sở và tứ kiệt Tây Vực cầm đầu, không biết đang suy tư điều gì.
Một binh sĩ Tây Vực thấy Quý Vô Song đang suy nghĩ, không nói hai lời, trực tiếp vung đao xông về phía Quý Vô Song, Quý Vô Song ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cũng không hoàn thủ, binh sĩ còn chưa giết tới trước mặt, liền thấy một vật hình tròn lăn xuống dưới chân mình.
“Cái này............ Giống như là đầu của ta.” Binh sĩ Tây Vực hoảng sợ nói.
Quý Vô Đạo người bảo vệ Quý Vô Song trực tiếp ra tay, thiết chùy bay ra trực tiếp đập nát đầu binh sĩ Tây Sở kia.
Sau khi Quý Vô Đạo cùng người của hắn tham gia chiến đấu, quân Liên minh Tây Vực trực tiếp rơi vào cảnh bị tàn sát, những binh sĩ Tây Vực leo lên tường thành rất nhanh liền bị giết sạch.
Nhưng quân Tây Vực vẫn không từ bỏ ý định, vẫn muốn tiếp tục leo lên.
Nhưng lần này vì không có cự thạch và cự hình cung nỏ yểm hộ, chúng trực tiếp bị đại quân Tây Sở đánh rơi xuống dưới chân thành, vừa lên thang mây liền bị đá lăn gỗ đập xuống, chết ngay tại chỗ.
“Động thủ thôi.” “Chúng ta không thể bị động bị đánh mãi được, cũng phải cho chúng nếm thử mùi vị bị đánh.” “Vâng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận