Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 584: cầm chém giết Ngụy Thúc Nhai

Những mũi tên phá cương và nỏ phá cương kia chỉ làm chậm lại một chút tốc độ tiến lên của bọn chúng, chứ không gây ra tổn thương thực chất nào. Dù sao, hơn 20 người này thực lực thấp nhất đều là Nhân Tiên hậu kỳ, lại liên thủ đánh ra một đạo khí tường, có thể thấy mức độ kiên cố của nó. Trong nháy mắt, hơn 20 người đã lên tới trên tường thành, đồng loạt đánh ra một chưởng, khiến đại quân Tây Sở ngã xuống liên tiếp. “Cái này?” “Các ngươi mau phái người ra đối phó những cung phụng Đại Tần này.” Ngụy Thúc Nhai khàn cả giọng quát. Lúc này tâm trạng hắn đã có chút suy sụp, binh sĩ Tây Sở mỗi lúc mỗi khắc đều có rất nhiều người chết. Nhưng đúng lúc này, binh sĩ Đại Tần lại lần nữa công lên tường thành, lần này tiên phong chính là Duệ sĩ Đại Tần, những binh lính thủ thành kia căn bản không phải là đối thủ của đám Duệ sĩ Đại Tần thiết huyết này. Duệ sĩ Đại Tần chiến lực cực kỳ cường đại, hoàn toàn không thể so sánh với hỏa đầu quân, dù sao hỏa đầu quân cũng chỉ là binh chủng đỉnh cấp, Duệ sĩ Đại Tần lại là binh chủng Vô Song, chênh lệch không hề nhỏ. Lúc trước, Phi Tinh Kỵ còn có thể đuổi đám hỏa đầu quân xuống, dù sao bọn họ là binh chủng tuyệt thế, đối phó với binh chủng đỉnh cấp hỏa đầu quân vẫn rất dễ dàng. Hôm nay bọn họ lại bị Duệ sĩ Đại Tần áp chế, trung bình một Duệ sĩ Đại Tần có thể đối phó với ba đến năm Phi Tinh Kỵ. Chỉ 10.000 Duệ sĩ Đại Tần đã muốn giết xuyên qua toàn bộ tường thành, theo sau đó Duệ sĩ Đại Tần lục tục leo lên tường thành, quyền khống chế tường thành trong lúc bất tri bất giác đã đổi chủ. Bạch Khởi thúc ngựa đi đến dưới tường thành, ra lệnh cho Vương Nghĩ, người đang chỉ huy đại quân: “Đại quân giao cho ngươi, bản soái cũng đi chơi một chút.” “Võ An Quân, mạt tướng sợ năng lực không đủ.” “Vương Nghĩ ngươi ấy à, giữ gìn cái đã có thì thừa, tiến thủ lại không đủ, thật sự là quá bảo thủ, nên nhanh chóng thức thời đi thôi, chúng ta bây giờ sống lại một đời nên sống cho thoải mái một chút, không cần câu nệ quá làm gì.” “Yên tâm đi, ngươi phải tin tưởng chính mình, bây giờ đại cục đã định, Gia Nam Quan dễ như trở bàn tay.” “Mạt tướng hiểu!” Vương Nghĩ phức tạp nhìn Bạch Khởi, muốn nói lại thôi. Hắn muốn nói mình một chút cũng không bảo thủ, nếu bảo thủ đã không đi ám sát Tần Hoàng. Ngay lập tức, Bạch Khởi nhẹ nhàng nhảy lên nóc xe nỏ, rồi nhảy thêm một cái nữa là đã lên tới trên tường thành. Các tướng Đại Tần đang giao chiến nhìn thấy Bạch Khởi đi lên, đều kinh hãi, đồng thanh: “Nhanh............ Nhanh bảo vệ Võ An Quân!” Ngay lập tức những Duệ sĩ Đại Tần đang công lên tường thành vội đi đến bên cạnh Bạch Khởi bảo vệ phía sau. Bọn họ biết năng lực thống binh của Bạch Khởi phi phàm, nhưng võ nghệ của nó như thế nào thì trong lòng bọn họ cũng không chắc chắn, dù sao bây giờ trên tường thành có mấy chục Nhân Tiên, còn có mấy Vô Song, thật sự quá nguy hiểm. Ngụy Thúc Nhai đang muốn bỏ chạy, thấy Bạch Khởi đến liền dừng bước, vội vàng hạ lệnh: “Không tiếc bất cứ giá nào giết thống soái Đại Tần Bạch Khởi.” Binh sĩ Tây Sở nghe được lệnh của Ngụy Thúc Nhai không khỏi sửng sốt, mệnh lệnh này thay đổi quá dễ dàng đi, vừa mới rồi còn bảo không tiếc bất cứ giá nào đối phó Hạng Vũ, bây giờ lại là đối phó Bạch Khởi. “Giết!” Trong nhất thời, binh sĩ Tây Sở ào ạt xông về phía Bạch Khởi. “Mau đi cứu viện Võ An Quân, tuyệt đối không thể để Võ An Quân xảy ra vấn đề gì, nếu không chúng ta trực tiếp tự vẫn đi.” “Vâng!” Ngay tức khắc, các tướng Đại Tần đều muốn thoát khỏi đối thủ trước mặt để đến viện trợ Bạch Khởi, nhưng kẻ địch sao có thể cho bọn họ cơ hội, trực tiếp cắn chặt lấy, không cho họ rảnh tay cứu Bạch Khởi. Bạch Khởi nhìn thấy vẻ mặt của các tướng, cười nói: “Mọi người cứ lo cho tốt bản thân mình là được, ta vẫn có chút sức tự vệ.” “Các ngươi cũng tản ra đi, hỗ trợ đại quân nhanh chóng chiếm lĩnh tường thành.” “Vâng!” Đối với mệnh lệnh của Bạch Khởi, Duệ sĩ Đại Tần phục tùng vô điều kiện. Bạch Khởi chậm rãi đi về phía đại quân Tây Sở đang lao đến mình, sau đó không nhanh không chậm, rất tao nhã rút ra bội kiếm tùy thân Sát Thần Kiếm, rồi thuận thế vung ra một chiêu. Mấy chục tên lính đang xông lên phía trước bị luồng cương khí thực chất hóa mạnh mẽ đánh bay, thổ huyết ngã xuống đất. “Cái này............ Hắn lại là một tên võ tướng tuyệt thế sao?” “Không............ Hắn......... Hắn không phải võ tướng tuyệt thế, hắn là Thần Tướng Vô Song, cương khí của hắn đã thực chất hóa.” “Mọi người cẩn thận!” Không chỉ có đại quân Tây Sở chấn kinh, các tướng Đại Tần ngoại trừ Hạng Vũ ra cũng vô cùng rung động. Dù sao, trong ấn tượng của bọn họ, Bạch Khởi từ khi xuất thế dường như chưa từng tu luyện qua, càng không hề ra tay. Những người này của bọn họ ít nhiều đều từng ra tay, hoặc bình thường rảnh rỗi là liều mạng luyện võ muốn tăng thực lực. “Trời muốn diệt ta sao!” Ngụy Thúc Nhai than thở. “Quốc công đại nhân, chúng ta mau bỏ đi thôi.” Phó tướng của hắn vội vàng nói. “Đã muộn rồi, đã muộn rồi, bản công không đi được nữa.” Hắn đã thấy từng đội từng đội Duệ sĩ Đại Tần tiến về phía hắn, Bạch Khởi cũng chậm rãi đi tới. “Mạt tướng nguyện cùng Quốc công cùng tồn vong!” Tên phó tướng thề son sắt nói. “Không, ngươi không thể chết.” “Cùng chết mà không có nghĩa lý gì, còn không bằng giữ lại thân thể hữu dụng đền đáp triều đình.” “Thay bản công nhắn cho Quý soái, bệ hạ, Đại Tần đã thành tựu rồi, Tây Sở ta nhất định phải toàn lực ứng phó tiêu diệt bọn chúng, nếu không chắc chắn sẽ nuôi hổ gây họa, uy hiếp đại nghiệp thống nhất thiên hạ của Tây Sở.” “Quốc công đại nhân, mạt tướng không nỡ ngài!” “Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn!” “Tướng quân bách chiến chết, da ngựa bọc thây mới là kết cục cuối cùng của bản tướng.” “Đây là thư ta lưu cho đại ca, ngươi tự mình giao cho hắn.” “Ngươi cùng Quý Vô Sách rời đi, hắn khẳng định có thể bình an đưa ngươi đến Thịnh Kinh.” “Quý......... Quý đại nhân, hình như đã rời đi rồi.” “Cái gì?” “Hình như hắn thấy tình thế không ổn nên lập tức bỏ chạy.” “...............” “Tính, dựa vào người không bằng dựa vào mình!” Ngay lập tức hắn đẩy tên phó tướng đi, sau đó rút bội kiếm lao thẳng đến Bạch Khởi đang tàn sát binh lính Tây Sở. Bạch Khởi chém giết binh lính Tây Sở đang bảo vệ trước mặt Ngụy Thúc Nhai, chậm rãi đi đến trước mặt hắn. “Tại hạ Bạch Khởi, gặp qua Ngụy Quốc công!” “Khách khí!” “Võ An Quân Bạch Khởi của Đại Tần?” “Không dám nhận!” “Tốt, Bạch Khởi, Tây Sở ta liên tiếp bại dưới tay ngươi, xem ra Đại Tần các ngươi đã mưu đồ từ lâu, không ngờ các ngươi lại ẩn mình sâu như vậy.” “Bản công không hiểu là vì sao Đại Tần ngươi có nhiều Thần Tướng Vô Song đến thế, Nhân Tiên ta còn có thể lý giải, Thần Tướng Vô Song thì thật sự không thể hiểu được.” “Đây chính là cơ mật tối cao của Đại Tần, thứ lỗi ta không thể bẩm báo.” “Đến một trận chiến!” “Để ta xem thử thực lực Thần Tướng Vô Song!” Ngụy Thúc Nhai không nói hai lời liền lao thẳng về phía Bạch Khởi, Bạch Khởi chỉ nhẹ nhàng nhấc tay phải, một đạo cương khí trực tiếp bắn ra. Ngụy Thúc Nhai chỉ cảm thấy giống như mình bị sát ý phong tỏa, căn bản không thể nhúc nhích. “Phá thương khung!” Ngụy Thúc Nhai toàn bộ cương khí rót vào trường thương, đâm ra một chiêu. “Phanh!” Cương khí tráo tràn ngập sát ý phong tỏa Ngụy Thúc Nhai bị phá tan, trường thương lại càng thẳng đến Bạch Khởi. “Nếu ngươi không muốn sống, vậy thì ta chỉ còn cách tiễn ngươi lên đường thôi.” Bạch Khởi đối mặt với trường thương bất ngờ đánh tới, trực tiếp dùng hai ngón tay kẹp lấy, sau đó dùng lực bẻ gãy trường thương, rồi hất mạnh lên, mang theo mũi thương và cương khí bắn thẳng về phía Ngụy Thúc Nhai. Đối mặt với mũi thương bay đến, Ngụy Thúc Nhai không hề chống cự, hắn biết dù có chống cự cũng không được, hắn chỉ dang hai tay chờ đợi cái chết giáng lâm. “Phụt!” Mũi thương xuyên thủng ngực hắn, cương khí trên mũi thương trực tiếp làm nát vụn ngũ tạng lục phủ. “Ta............... Ta Ngụy Thúc Nhai đã tận lực!” Sau đó người trực tiếp ngã về phía sau. “Quốc công đại nhân!!!!!” Đại quân Tây Sở đang chiến đấu khóc ròng. “Giết, vì Quốc công đại nhân báo thù!” Ngay tức khắc, binh sĩ Gia Nam Quan Tây Sở dưới trướng Ngụy Thúc Nhai đồng loạt lao về phía Bạch Khởi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận