Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 170: Kiếm Cuồng Đồ mưu đồ, danh tướng bảng đứng đầu bảng

Chương 170: Kiếm Cuồng mưu đồ, đứng đầu bảng danh tướng Nam Hàn, trụ sở Kiếm Tông, thôn Trần gia.
Sau nhiều ngày bế quan, Lý Hiếu Trần xuất quan, thấy tứ đệ Lý Hiếu Thương mang cả nhà đến, biết Lý gia đã bị diệt vong, hơn nữa là do Thái Bình đạo và Đại Tần gây ra.
Lý Hiếu Trần giận dữ công tâm, suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma, may mắn được đại trưởng lão Kiếm Tông Trần Trường Thanh kịp thời cứu chữa, nếu không hậu quả khó lường.
"Nhị ca, ngươi đừng kích động. Phụ thân khi lâm chung dặn dò, muốn huynh đệ chúng ta gây dựng lại Lý gia, nhưng lại dặn đi dặn lại không được báo thù, chỉ cần duy trì truyền thừa Lý gia là được."
"Hừ, thù nhà chưa trả, ta nào có tâm tư truyền đời."
"Tứ đệ, việc của Lý gia giao cho ngươi."
"Đại trưởng lão, ta muốn cho một bộ phận tộc nhân Lý gia gia nhập Kiếm Tông, số còn lại thì để họ ra ngoài buôn bán, kiếm tiền sinh hoạt và tu luyện cho tộc nhân Lý gia và Kiếm Tông."
"Không biết ý ngài thế nào?"
"Việc này ta không quyết được, phải đợi tông chủ xuất quan mới hay."
"Ta đồng ý." Từ xa vọng lại một giọng nói hào sảng, đầy khí phách.
Vừa mới còn ở bên ngoài mười mấy trượng, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Trần Trường Thanh vội mở lời: "Chúc mừng tông chủ đột phá, thật là đáng mừng cho Kiếm Tông ta, nhất định sẽ xưng bá võ lâm."
Kiếm Cuồng Đồ bá đạo nói: "Bây giờ bản tọa ra tay đối phó Ninh Tiểu Bảo, không cần ba người liên thủ, một mình ta cũng có thể đập chết hắn."
"Cảnh còn người mất!"
"Không ngờ lần trước chia tay Thuấn Thần huynh cũng là lần ly biệt cuối cùng."
"Yên tâm đi Hiếu Trần, ngươi cứ để tộc nhân an trí tốt ở thôn Trần gia, ai muốn ra ngoài buôn bán cứ tự nhiên."
"Đa tạ sư phụ!"
"Đa tạ Trần tông chủ!"
Sau khi Lý Hiếu Thương và Lý Hiếu Trần rời đi.
Kiếm Cuồng Đồ thay đổi vẻ hào sảng vừa nãy, trở nên thận trọng phân tích: "Đại trưởng lão, ngươi cho người trà trộn vào đội buôn bán của Lý gia, phải theo dõi nhất cử nhất động của họ."
"Tông chủ có ý gì?"
"Lý gia là một trong tứ đại thế gia hàng đầu Nam Hàn, truyền thừa hơn trăm năm, nội tình thâm hậu, tài nguyên vô số. Nếu ta đoán không nhầm, sau khi Lý Thuấn Thần c·hết, gia nghiệp to lớn như vậy chắc chắn sẽ giao cho Lý Hiếu Thương, khoản bảo tàng khổng lồ đó mà rơi vào tay Kiếm Tông, không biết có thể bồi dưỡng được bao nhiêu cao thủ Đại Tông Sư."
"Tông chủ, đạo lý này ta đều hiểu, nhưng Kiếm Tử thì sao?"
"Hừ. Hắn chỉ là một Kiếm Tử, đâu phải tông chủ Kiếm Tông, chưa tới lượt hắn làm chủ nơi này."
"Lúc trước ta nhận hắn làm đồ đệ, không chỉ vì thiên phú của hắn mà còn vì gia thế Lý gia của hắn."
"Nếu không thì thiên hạ nhiều người có thiên phú như vậy, tại sao ta không chọn họ?"
"Dưới gầm trời này làm gì có bữa trưa miễn phí."
"Dù sao giờ toàn bộ Nam Hàn ngoại trừ Kiếm Tông, không có thế lực nào dám che chở bọn họ."
"Bọn họ nộp một chút phí bảo hộ cũng hợp tình hợp lý, nếu bọn họ không biết điều thì chúng ta sẽ dùng vũ lực hoặc giao họ cho Đại Tần hay Thái Bình đạo để đổi lấy tài nguyên."
"Dạ, tông chủ!"
"Hiếu Trần à, không có thực lực mạnh mẽ thì không bảo vệ được bảo tàng, vi sư cũng là đang giải quyết khó khăn cho con thôi."
"Ha ha ha ha!"
Lý Hiếu Trần trở lại chỗ ở.
Lý Hiếu Thương mở lời: "Nhị ca, phụ thân đã giao toàn bộ tài sản của Lý gia cho ta."
"Số tài sản này ta chia thành mười phần, trước khi gia nhập Kiếm Tông ta đã chôn tám phần ở nơi bí mật, trừ ta ra không ai tìm được."
"Ta định đem hai phần tài sản mang tới, một phần giao cho Kiếm Tông làm phí bảo hộ."
"Không biết ý ngươi thế nào?"
"Chuyện này ngươi cứ quyết định đi, dù sao cửa hàng Lý gia trước giờ vẫn do ngươi xử lý mà."
"Nhưng mà ta thấy một phần hình như hơi ít thì phải." Lý Hiếu Trần nói.
Lý Hiếu Thương bình thản đáp: "Nhị ca, ngươi có biết một phần tài sản của Lý gia trị giá bao nhiêu không?"
Lý Hiếu Trần hoàn toàn không có khái niệm về tiền bạc, từ nhỏ đã được nuông chiều, chỉ cần làm việc mình thích là được.
Vì vậy Lý Hiếu Trần mới thành một kẻ võ si, không am hiểu sự đời.
"Nhị ca, hai phần tài sản ta mang đến có gần ngàn vạn lượng bạc trắng đấy."
"Một phần cũng gần 400 vạn lượng, ngươi nói có đủ phí bảo hộ không?"
"Nhiều vậy sao?"
"Nhị ca, ngươi không phải người quản lý, thật ra tư sản Lý gia còn hơn thế nhiều, do gấp rút rời đi, nhiều bất động sản không mang theo được, chỉ mang theo chút vàng bạc châu báu, còn có thiên tài địa bảo thôi."
"Ra là thế!"
"Vậy mấy trăm vạn lượng chắc đủ, dù sao bây giờ Kiếm Tông trên dưới cũng không có bao nhiêu người, một năm chi tiêu cũng chỉ mấy chục vạn lượng bạc, 400 vạn bạc này đủ để Kiếm Tông chi tiêu mười năm."
"Ta cũng nghĩ vậy, nhưng nhị ca ta sợ Trần tông chủ có lòng dạ bất chính."
"Dù sao tài phú kếch xù như thế ai cũng sẽ động lòng, cho nên ta mới hạ kế sách này."
"Tứ đệ, có phải ngươi nghĩ người ta quá xấu không, sư phụ ta là một trong những người mạnh nhất thiên hạ, sao có thể nhòm ngó chút tài sản của chúng ta."
"Ngươi đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."
"Nhị ca, ta cũng không muốn nghĩ người khác xấu xa như vậy, nhưng mà thật sự đã trải qua quá nhiều phản bội."
"Chưa nói, ngay chính người Lý gia chúng ta cũng có kẻ phản bội, lần bại trận này cũng do phản đồ gây ra."
"Người thân ruột thịt còn bán đứng được ngươi, huống chi là người ngoài."
"Lại nói, ai mà không động lòng với phần tài sản này của Lý gia."
"Cái này. . . ?"
"Nhị ca, ngươi không cần suy nghĩ nhiều, cứ thử một chút cũng không sao."
"Trần tông chủ không ra tay thì tốt, còn không thì chúng ta cũng có đường lui."
"Được thôi."
"Những việc này ta không rành, cứ theo ý ngươi mà làm."
"Được!"
~~~~~~~ Hoàng thành Tây Sở, Thịnh Kinh.
Phủ Quý.
Quý gia là một trong cửu đại thế gia đứng đầu Tây Sở, quyền lực chỉ kém hoàng thất Tây Sở.
Quý gia lại có một vị danh tướng nổi tiếng thiên hạ, đứng đầu bảng danh tướng, người xưng Quân Thần Quý Vô Song, văn võ song toàn, từ khi ra quân đến giờ chưa từng thua trận nào.
Hiện nay Sở Hoàng phá bỏ lệ cũ, không phong vương cho người khác, đích thân sắc phong làm Tây Sở Võ Vương.
Đại quân Tây Sở dưới sự chỉ huy của ông đánh đâu thắng đó, chưa từng thất bại, quân địch nghe tiếng đều khiếp sợ, ngay cả dị tộc bên ngoài Hàm Cốc quan cũng từng nghe danh tiếng này.
Hai mươi năm trước, Quý Vô Song chỉ huy đại quân Tây Sở viện trợ Hàm Cốc quan, dùng 30 vạn đại quân đánh tan 100 vạn liên quân Tây Vực, thậm chí còn một mình xông sâu vào vài trăm dặm.
Trận chiến đó khiến người Tây Vực khắc ghi một người tên là Quý Vô Song của Tây Sở. Từ đó trở đi, Quý Vô Song giống như được bật hack, đánh đâu thắng đó, mà phần lớn đều lấy ít thắng nhiều.
Giờ Quý Vô Song đã qua tuổi năm mươi, ông đã nhàn rỗi ở nhà rất lâu, 10 năm chưa từng khoác giáp.
Không phải Sở Hoàng không trọng dụng ông, mà vì không có mấy kẻ địch xứng đáng để ông xuất chinh.
Dù sao giờ Tây Sở tướng tài như mây, văn thần như mưa, binh hùng tướng mạnh, quân số vượt quá một triệu, có thể xưng là quốc gia hùng mạnh nhất Trung Nguyên, so với Bắc Thương cũng phải kém một bậc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận