Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 213: Trúng độc

Chương 213: Trúng độc Mấy chục dặm đường, trên một sườn núi.
Đại khấu Vương Khấu và tam khấu Quỷ Toán Bàn đang tham lam hít thở không khí trong lành.
Vương Khấu lên tiếng: "Còn sống, cảm giác thật tốt!"
"Lão tam lần này may mà có ngươi, may mà ngươi sớm sắp xếp hai cái thế thân, nếu không chúng ta đã không thoát được rồi."
"Cũng đáng tiếc cho mấy vị huynh đệ và đông đảo thủ hạ."
Quỷ Toán Bàn thản nhiên nói: "Đại ca, phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra, vô luận làm chuyện gì cũng phải để lại đường lui cho mình thì mới có thể đứng ở thế bất bại."
"Về phần mấy vị huynh đệ kia, bọn hắn chẳng qua chỉ là một đám vô dụng, làm thì chẳng nên mà hỏng việc thì có thừa, mấy năm nay nếu không phải mấy người bọn họ cướp bóc giết người, anh em chúng ta cũng không đến mức bị quân Đại Tần bao vây đánh đến nông nỗi này."
"Đều tại mấy tên tinh trùng lên não, thấy gái là không nhấc nổi chân."
"Ngươi nói ngươi ức h·i·ế·p người ta một nữ tử yếu đuối còn chưa tính, sao còn giết người ta, còn diệt cả nhà người ta, quả thực là súc sinh không bằng."
"Ta trước đó đã đề nghị đại ca chém lũ sâu mọt này đi, nhưng mà ngươi cứ nhớ tình xưa không nỡ ra tay, lần này thì tốt rồi, một lần vất vả cả đời nhàn nhã."
"Đều là anh em, ta đâu có nỡ ra tay chứ."
"Việc xấu ta làm, việc tốt đại ca ngươi làm là được."
"Vậy lão tam tiếp theo chúng ta nên đi đâu?"
"Đông Hòa!" Quỷ Toán Bàn mắt lộ tinh quang nói.
"Sao lại muốn đi chỗ đó?"
"Bây giờ Đông Hòa vừa mới trải qua chính quyền giao thế, với lại nơi đó Thái Bình đạo đang náo loạn rất là tà dị, chúng ta có thể đến đó thăm dò xem sao."
"Cái này... Chúng ta cái gì cũng không có, đến nương tựa người ta, người ta đâu có coi trọng chúng ta."
Quỷ Toán Bàn: "Không phải lo, với tu vi Đại Tông Sư của đại ca, thiên hạ nơi đâu đi chẳng được."
"Với lại ai bảo ngươi chúng ta không có gì?"
"Chúng ta có cả quân và tiền."
"Lão tam, tiền thì ta biết Lĩnh Nam Vương đưa đến 10 vạn lượng hoàng kim."
"Nhưng mà quân đâu?"
"Đại ca, ta chưa nói cho ngươi biết, lần này đến săn g·iế·t Tần Hoàng, ta không có mang hết tất cả người đến, ở nhà vẫn còn 1000 anh em hành động bí mật."
"Lần này đến đây đều là đám người cũ, giữ lại cũng chỉ gây họa đến danh tiếng của chúng ta."
"Một ngàn người kia mới là anh em ruột thịt của chúng ta."
"Cái gọi là cướp cũng có đạo."
"Vốn dĩ lý tưởng của đại ca là làm một hiệp đạo, cướp của người giàu chia cho người nghèo."
"Nhưng mà anh xem, sau khi anh nhận nuôi tám tên bại hoại kia thì danh tiếng của chúng ta đúng là nát bét, tai tiếng đầy mình."
"Ai!"
"Lần này nhờ có lão tam."
"Được rồi, không nói nữa, chúng ta đi thôi." Vương Khấu phức tạp nói.
... ...
Ly Sơn hoàng lăng.
Tần Hoàng chỉ huy bá quan tế bái tổ tiên, còn hoàn thành nghi lễ gia phong cho Tần Trường Không và Tần Tiêu.
Mọi người đang nghỉ ngơi uống nước thì bỗng nhiên Ngự Lâm quân Lý Thiện Thủy vội vàng chạy tới.
"Bệ hạ, đừng uống nước, trong nước có độc!"
Tần Hoàng vừa đưa chén nước lên miệng liền dừng lại.
"Rốt cuộc là chuyện gì? Đây là nước suối, có binh lính ngày đêm trấn giữ, với lại đã có người thử độc rồi, sao lại có độc được?" Tần Hoàng nghi ngờ hỏi.
"Bệ hạ, việc này thần đang điều tra."
"Nguồn nước quả thực có độc, đã có hơn mười tên Ngự Lâm quân trúng độc mà chết."
"Cái gì, sao có thể như vậy được?"
"Lý Thiện Thủy, ngươi lập tức đi điều tra cho trẫm, một lát sau, trẫm muốn biết chân tướng."
"Vâng, bệ hạ!" Lý Thiện Thủy cung kính lui ra.
Lý Thiện Thủy đi ra ngoài cung điện.
Bên ngoài cung điện là phó thống lĩnh Ngự Lâm quân Vương Hổ đang dẫn người trấn giữ.
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy, thống lĩnh?"
"Nước suối theo lý mà nói là không có vấn đề mới phải, lúc lấy nước ta còn uống mấy ngụm lớn, sảng khoái vô cùng, nếu có chuyện gì ta phải đền cả mạng."
"Ngươi nói là chính ngươi chỉ huy anh em đi lấy nước sao?"
"Đúng vậy! Ta mang theo hai mươi mấy anh em đi lấy nước, uống xong, xác nhận không có độc thì mới lần lượt đưa nước đến chỗ của bệ hạ, các vị hoàng tử, quan viên..."
"Nếu ngọn nguồn không có vấn đề thì chắc chắn là có vấn đề trên người người đưa nước."
"Bệ hạ và chỗ các giao lộ trấn giữ, ai là người đưa nước?"
"Đợi chút, để ta nghĩ đã."
"Đúng rồi, ta nhớ ra rồi."
"Là Tiểu Hắc Tử và Từ Khôn."
"Tiểu Hắc Tử chủ động nói muốn đưa nước cho bệ hạ, ta tưởng hắn muốn thể hiện nên cũng không nghĩ nhiều, liền để hắn đi."
"Từ Khôn nói anh em đứng gác quá mệt mỏi, muốn tự mình đi đưa nước thăm hỏi."
"Chết tiệt!"
"Thì ra là vậy."
"Hóa ra nội gián là hai tên này."
"Ta còn nói bọn chúng đi vào rừng cây kiểm tra nửa ngày không phát hiện ra gì, người ta vừa đi điều tra đã biết, thì ra hai tên này là nội gián."
"Thống lĩnh, ngươi đang nói cái gì?" Vương Hổ hỏi.
"Đúng rồi, chỗ này không phải là Lâm Phong đang đứng gác sao?" Lý Thiện Thủy hỏi.
"Sao lại là ngươi?"
"Lâm Phong bị đau bụng đi nhà xí rồi, ta đưa nước xong thì tới thay ca, một lát nữa hắn sẽ quay lại." Vương Hổ đáp.
"Ừm!"
"Không ổn rồi, người đâu đi theo ta đến chỗ ở của bọn chúng."
"Vâng, thống lĩnh!"
Khi Lý Thiện Thủy dẫn người tới chỗ ở của Tiểu Hắc Tử và Từ Khôn, phát hiện hai người đã bị người khác gi·ế·t ch·ế·t.
Cổ của hai người đều có một vết máu, đồng thời hai mắt trợn trừng.
"Đáng ch·ế·t!"
"Vẫn chậm một bước, rốt cuộc là kẻ nào ra tay nhanh như vậy?"
"Dựa vào tình hình hiện trường, hẳn là người quen ra tay, với lại người này võ công cao cường, hai người không đề phòng, một d·a·o m·ất m·ạng, hai người chắc không ngờ đến mình lại bị diệt khẩu." Lý Thiện Thủy phân tích.
"Các ngươi phong tỏa hiện trường, ta đi bẩm báo bệ hạ."
"Tên tặc nhân này chắc chắn còn giấu trong đội ngũ."
"Vâng, thưa thống lĩnh!"
Lúc Lý Thiện Thủy dẫn người quay lại, phát hiện Lâm Phong đang đứng gác ở cửa cung điện, Vương Hổ vẫn ở bên cạnh không rời đi.
Lý Thiện Thủy hiếu kỳ hỏi: "Ngươi bị tiêu chảy à?"
"Dạ đúng, thưa thống lĩnh, không biết ăn cái gì mà bị đau bụng, chạy nhà xí mấy chuyến rồi."
"Phụt..."
Một tiếng đánh rắm phát ra.
"Không xong rồi, thống lĩnh, tôi nhịn không được, tôi phải đi nhà xí tiếp, Vương Hổ, cậu trông coi hộ tôi một lát."
"Được!"
"Cậu cẩn thận đấy."
Nhìn bóng dáng Lâm Phong vội vàng rời đi, Lý Thiện Thủy cũng không suy nghĩ nhiều liền đi vào báo cáo Tần Hoàng.
"Bẩm bệ hạ, thần đã tìm được người hạ độc, chính là hai tên Ngự Lâm quân đi theo mà đến, nhưng bọn chúng đã bị người gi·ế·t ch·ế·t."
"Ý ngươi nói là trong quân đội của trẫm có gián điệp trà trộn vào, hơn nữa không chỉ một người mà vẫn còn kẻ đang ẩn nấp?"
"Đúng vậy, bệ hạ."
"Hiện tại trong đội ngũ chắc vẫn còn một tên chủ mưu, kẻ này võ công cũng không tệ, ít nhất phải có tu vi Tông Sư cảnh."
"Dù sao hai người kia bị người một d·a·o m·ất m·ạng, dù bọn chúng không phòng bị nhưng cũng là cao thủ Tiên Thiên viên mãn."
"Trong đội ngũ có bao nhiêu cao thủ Tông Sư, ngươi tiếp tục điều tra từng người cho trẫm, trước khi mặt trời lặn, trẫm muốn biết đáp án."
"Vâng, bệ hạ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận