Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 179: Hủy diệt Phạm gia (ba)

Chương 179: Hủy diệt Phạm gia (ba)
Trong đó mấy tên run như cầy sấy hộ vệ trực tiếp quỳ xuống đất giơ binh khí lên, miệng thì lảm bẩm: "Đại nhân, đại nhân đừng giết, chúng ta đầu hàng."
Lý Nho cười lạnh nói: "Bọn hắn lại nói cái gì, ta sao nghe không được."
Bên cạnh Huyền Vũ ngầm hiểu, tiện tay vung ra một chưởng, mấy người trong nháy mắt mất mạng.
Thấy cảnh này Cẩm Y vệ cũng biết vị trấn phủ sứ đại nhân của bọn họ không hề đơn giản, thực sự muốn không chừa một ai a.
"Có phải cảm thấy ta hơi tàn nhẫn, không cần thiết giết hàng binh?" Lý Nho hỏi Mộc Lang Thần Quân và Chu Tước bên cạnh.
"Bọn chúng mượn danh Phạm gia gây ra không biết bao nhiêu tội lớn, mỗi người trên người đều gánh mấy mạng người, không hề khoa trương khi nói, mỗi một tên đều chết chưa hết tội."
"Đầu hàng thì miễn chết, vậy có công bằng với những người đã chết không?"
"Sống trong loạn thế, không có gì là tuyệt đối công bằng, nắm đấm lớn mới là đạo lý quyết định."
"Bây giờ là lúc chúng ta làm chủ, những kẻ nhận hối lộ, làm việc thiên vị, ức hiếp người yếu thế phải chết."
"Điểm này các ngươi phải học theo Huyền Vũ."
~~~~~~~~ Hoàng thành, Phạm phủ.
Cổ Hủ chỉ huy đại quân Cẩm Y vệ không tốn nhiều sức đánh vào Phạm phủ.
Nơi này chỉ là một phân bộ của Phạm gia mà thôi, chỉ có hơn trăm hộ vệ, không đầy một chén trà thì đã bị Cẩm Y vệ chém giết gần hết.
Về phần tên cung phụng được phái đến bảo vệ công bộ thượng thư Phạm Thiên Hoành thì bị Điển Vi và Hứa Chử hai người ngược chết rồi, chết cực kỳ thê thảm.
Cổ Hủ vỗ tay một cái.
Một nam tử bị mang đến.
Không ai khác, chính là tứ đệ của Phạm Thiên Hoành, Phạm gia tứ gia Phạm Thiên Nghĩa.
Phạm Thiên Hoành nghi ngờ hỏi: "Lão Tứ sao ngươi lại ở đây?"
Phạm Thiên Nghĩa cười khổ nói: "Còn không phải vì ngươi sao, đại ca lo lắng cho an toàn của ngươi, nên bảo ta đến xem một chút, ai ngờ vừa đến đã thấy cảnh này, còn bị tên đạo sĩ kia bắt được, bây giờ võ công của ta đã phế, cũng coi như là phế nhân."
"Tam ca, ngươi bảo trọng, tứ đệ đi đây."
Nói xong Phạm Thiên Nghĩa trực tiếp cắn lưỡi tự vẫn.
Với một kẻ cuồng võ như hắn mà nói, không có võ công thì sống không bằng chết.
Cổ Hủ đối với tình cảnh này thì cười lạnh đứng ngoài quan sát, cũng không phái người ngăn cản, chỉ thản nhiên nói.
"Cũng là hán tử."
"Tứ đệ, là tam ca hại ngươi rồi." Phạm Thiên Hoành khóc kể lể.
Nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa đến chỗ thương tâm.
Tuy Phạm Thiên Hoành vô tình, nhưng vẫn rất thương yêu đứa em trai này, bốn anh em họ đều rất tốt.
"Tiếp tục áp giải."
"Mấy phụ nhân trẻ con đều bị Cẩm Y vệ áp giải tới."
Cổ Hủ cười lạnh nói: "Ngươi khai báo hết những gì mình biết, nếu không hậu quả của bọn chúng ngươi chắc biết."
Phạm Thiên Hoành giận dữ nói: "Cổ Hủ, ngươi đồ cẩu vật, ta đường đường là công bộ thượng thư của triều đình, quan lớn, ngươi muốn bắt là bắt, thật là không coi hoàng mệnh ra gì."
"Ta muốn gặp bệ hạ."
Cổ Hủ thản nhiên nói: "Ngươi còn muốn gặp bệ hạ sao?"
"Có biết mục đích Cẩm Y vệ ta thành lập là gì không?"
"Chính là để đối phó với lũ thế gia dơ bẩn như các ngươi, các ngươi chính là ung nhọt sâu mọt của Đại Tần, không trừ khử các ngươi thì Đại Tần vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên."
"Cho nên, vì tương lai của Đại Tần, tại hạ chỉ có thể tiễn các ngươi lên đường."
"Giết cho ta!"
"Tạch tạch tạch..."
Hơn mười phụ nữ xinh đẹp trực tiếp bị Cổ Hủ vô tình giết chết.
Phạm Thiên Hoành khó có thể tin nói: "Ngươi... ngươi sao dám."
"Sau lưng ta thế nhưng là Phạm gia đấy, chẳng lẽ các ngươi không muốn lấy vũ khí Phạm gia cung cấp?"
"Hừ, biết vì sao Lý trấn phủ sứ lại đi xuống phía Nam không?"
"Chính là để đối phó với Phạm gia các ngươi đấy."
"Chỉ là hơn ngàn Cẩm Y vệ làm sao so được với Phạm gia ta, đội hộ vệ Phạm gia có hơn nghìn người, môn khách khanh cung phụng thì vô số kể, còn có mấy vạn..."
Đột nhiên nhận ra mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng.
"Có phải ngươi muốn nói còn có mấy vạn tư binh đúng không?" Cổ Hủ cười nói.
"Ngươi..."
"Đúng là vịt chết còn mạnh miệng."
"Bản tọa không nhiều lời với ngươi nữa."
Đao Cẩm Y vệ trực tiếp chĩa vào đám hài tử.
"Ta đếm đến ba, nếu ngươi không khai, kết cục ngươi nên biết."
"Ba!"
"Ai lại đếm như ngươi."
"Răng rắc một tiếng."
Một mạng sống bé nhỏ bị tước đoạt.
"Ngươi... ngươi đáng chết, Cổ Hủ, bọn chúng chỉ là con nít thôi mà!"
"Tiếp tục!"
"Phong cách của đại nhân vẫn y như trước."
"Ta đếm ba tiếng."
Lần này còn chưa đợi Cổ Hủ hô, Phạm Thiên Hoành đã trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.
"Đừng giết, ta nói, ta nói."
"Thế này không phải tốt sao?"
"Biết vậy sao lúc trước còn như thế?"
Phạm Thiên Hoành nhìn Cổ Hủ với vẻ căm hận nói: "Cổ Hủ ngươi chết không yên lành."
"Yên tâm đi, Phạm đại nhân, ngươi sẽ không thấy được kết cục của ta đâu."
"Tốt nhất là cứ khai hết ra, thành khẩn khai báo sẽ khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị, tranh thủ cho người nhà cơ hội sống."
"Cổ Hủ, ta đường đường là quan lớn của triều đình, phải để Đại Lý Tự và Hình Bộ cùng liên hợp thẩm tra mới được, sao ngươi có thể tự thiết lập công đường?"
"Ta muốn gặp Tần Vương điện hạ."
Cổ Hủ trong lòng nói: "Ta cũng muốn gặp điện hạ đây."
Quát lớn: "Cẩm Y vệ được hoàng quyền đặc cách, chém trước tâu sau."
"Đừng nói ngươi chỉ là quan lớn, cho dù là nhất phẩm đại quan, thậm chí là hoàng thân quốc thích mà rơi vào tay ta, Cổ mỗ cũng không tha."
"Chúng ta đi!"
"Tuân lệnh, đại nhân!"
~~~~~~~~ Giang Bắc quận, Phạm phủ.
Lý Nho chỉ huy Cẩm Y vệ trực tiếp giết đến bên ngoài nghị sự đại sảnh.
Lý Nho lớn tiếng quát: "Phong cách hầu gia, ngươi còn không ra sao?"
"Chẳng lẽ chờ ta xông vào tự mình mời ngươi ra?"
Chỉ thấy bên trong đại sảnh liên tiếp đi ra hơn trăm người.
Sau cùng là hơn mười lão già, cùng một nam tử trung niên, nam tử trung niên dẫn đầu.
Lý Nho đánh giá những người bước ra, chắc hẳn đều là tử sĩ do Phạm phủ bí mật bồi dưỡng, bởi vì Lý Nho cảm nhận được khí tức đầy máu tanh trên người bọn họ, hiển nhiên đều đã giết người.
Bình Bắc Hầu Phạm Thiên Tứ thản nhiên nói: "Trấn phủ sứ Cẩm Y vệ, Lý Nho đại nhân, ngươi đúng là nhẫn tâm a, chẳng một tiếng nói, trực tiếp giết đến tận cửa."
Lý Nho thản nhiên nói: "Bản quan thích đi thẳng vào vấn đề, không thích kiểu quanh co lòng vòng."
"Bình Bắc Hầu, tội của ngươi chất chồng như núi, nể tình Phạm gia ngươi là khai quốc công thần, nếu giờ đầu hàng, có thể giữ được tính mạng cả nhà."
Phạm Thiên Tứ cười lạnh nói: "Các tộc nhân, có ai đồng ý quy hàng triều đình không?"
"Chúng ta không đồng ý!"
"Triều đình đối với Phạm gia bất nhân bất nghĩa, cũng đừng trách Phạm gia ta đối với triều đình bất trung bất hiếu."
"Từ đêm nay trở đi, Phạm gia ta tạo phản!"
"Tạo phản!"
"Tốt lắm, tốt lắm!" Lý Nho nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chẳng lẽ ngươi nghĩ có thể làm gì được với hơn trăm người này?"
"Bọn chúng là tử sĩ do bản hầu tự tay huấn luyện, chiến lực nào có thể so với đám giá áo túi cơm kia."
"Bọn chúng mỗi người đều là cao thủ lấy một địch mười, bọn chúng mới là nền móng của Phạm gia ta."
"Phạm Nhất Đái, đưa tiễn vị trấn phủ sứ đại nhân lên đường."
"Tuân lệnh, gia chủ!"
Hơn trăm tên tử sĩ mặc khôi giáp đen, tay cầm trường đao, do Phạm Nhất Đái dẫn đầu trực tiếp xông thẳng về phía Lý Nho và mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận