Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 302: biến mất Đông Hòa thuỷ quân

Chương 302: Đông Hòa thủy quân biến mất
“Triệu Anh, ngươi dẫn đầu mười vạn đại quân đóng giữ Huyền Tây Quan, cấm chỉ bất kỳ ai ra vào. Nếu có địch nhân đến xâm phạm, tuyệt đối không được ra khỏi cửa thành nghênh chiến, nhất định phải cố thủ chờ viện binh của ta về, không biết ngươi có làm được không?”
“Mạt tướng làm được.”
“Rất tốt!”
“Phái người truyền thư cho bệ hạ, nói rằng Huyền Tây Quan đã chiếm được. Bản công và Dương Quốc Công sẽ tự mình dẫn 200.000 đại quân quét ngang lãnh thổ Đông Hòa, cố gắng đánh chiếm thêm nhiều đất đai cho Đại Chu ta, để bệ hạ nhanh chóng phái quân tới đóng giữ.”
“Tuân lệnh!”
“Đi thôi, Lão Dương, ta cũng muốn xem hoa anh đào Đông Hòa thế nào, nhất định phải mang mấy cây về nhà trồng.”
“Ngắm hoa anh đào không bằng kiếm vài cô nương Đông Hòa về làm tiểu thiếp. Nghe nói con gái Đông Hòa mười phần dịu dàng ngoan ngoãn.”
“Dễ nói, dễ nói.”
“Đi!”
“Ta vó ngựa đạp Đông Hòa, hoàng thành ngắm hoa anh đào.”
“Ha ha!”
Hoàng cung Đông Hòa.
Trương Giác mở miệng: “Đã tìm được người của gia tộc Sơn Bản và thủy quân Đông Hòa chưa?”
“Khởi bẩm Đại Hiền Lương Sư, thủy quân Đông Hòa và người nhà Sơn Bản đã biến mất sau khi thành bị phá.”
“Đáng chết, vẫn còn cá lọt lưới.”
“Vừa rồi thẩm vấn đám quyền quý Đông Hòa, bọn chúng nói ngay khi chúng ta bao vây thành, tộc trưởng Sơn Bản gia tộc đã biến mất, người còn lại chỉ là thế thân. Hơn nữa Phong Thần Tú Cát nghi ngờ người nhà Sơn Bản có cấu kết với cựu Thiên Hoàng hậu Nại Lương.”
“Lúc trước, Nại Lương sở dĩ có thể trốn vào Đông Hải là nhờ người nhà Sơn Bản ngấm ngầm giúp đỡ.”
“Sơn Bản Thanh Bình đâu!”
“Bái kiến Đại Hiền Lương Sư.”
“Ngươi nói xem, dù sao ngươi cũng là người nhà Sơn Bản.”
“Khởi bẩm Đại Hiền Lương Sư, thuộc hạ cũng không rõ lắm, dù sao ta chỉ là người chi thứ. Chỉ là ta quen một chút với tiểu thiếp thứ mười hai của tộc trưởng Sơn Bản Nhất Lang, có một lần Sơn Bản Nhất Lang say rượu đã nói thực ra bọn hải tặc trên Đông Hải đều do gia tộc Sơn Bản nuôi dưỡng, thậm chí rất nhiều thủy quân Đông Hòa cũng trà trộn vào đó để cướp bóc, kiếm lời.”
“Gia tộc Sơn Bản chính là dựa vào đó mà phát tài, lúc đó Thiên Hoàng hậu Nại Lương cũng biết, nhưng chỉ là mở một mắt nhắm một mắt.”
“Đơn giản đúng là lẽ nào lại như vậy!”
“Quan với phỉ thân mật, Đông Hòa đáng vong.”
“Hải tặc trên Đông Hải và Nam Hải rất ngang ngược, cướp bóc là chuyện thường, thủy quân các nước Trung Nguyên chiến lực lại yếu kém, khó có thể uy hiếp bọn chúng, lại thêm Đông Hòa phía sau tiếp sức, cho nên chúng mới hoành hành đến tận giờ.”
“Xem ra tương lai thủy chiến cũng là một mũi chủ lực.”
“Thái Bình Đạo ta cũng phải bồi dưỡng một đội thủy quân.”
“Sơn Bản Thanh Bình, ngươi là người nhà Sơn Bản, ắt có phương pháp huấn luyện thủy quân. Ngươi làm phó tướng, Mã Nguyên Nghĩa là chủ tướng, các ngươi lập ra một đội thủy quân hai vạn người.”
“Các ngươi có thể tuyển chọn từ tất cả quân đội trừ Hoàng Cân Lực Sĩ.”
“Tuân lệnh!”
“Tốt, ngươi đi đi.”
“Tuân lệnh!”
“Đúng rồi, ba ngày sau giờ Ngọ, xử trảm Phong Thần Tú Cát ngoài Ngọ Môn, lấy đó làm gương.”
“Hãy loan tin này ra sớm, cố gắng tóm gọn hết lũ cá lọt lưới.”
“Vâng!”
Trên Đông Hải, một hòn đảo vô danh.
Bên ngoài đảo neo đậu vô số chiến thuyền.
Trên bờ cát, vô số binh sĩ tay cầm vũ khí đang tuần tra.
Trong đảo.
Một cung điện đơn sơ đứng sừng sững.
Ngoài đại điện.
Mấy chục võ sĩ tay cầm đao kiếm cẩn mật canh gác.
Trong điện.
Trên một chiếc ghế vàng, một nam tử trung niên mặc kimono đang ngồi nghiêm trang.
Dưới là một trung niên văn sĩ đang ngồi.
Không ai khác, chính là Thiên Hoàng hậu Nại Lương đang ẩn danh và tộc trưởng Sơn Bản gia tộc, Sơn Bản Nhất Lang.
“Tin tức từ Đông Châu truyền đến, hoàng thành đã bị Thái Bình Đạo phá, Phong Thần Tú Cát bị bắt sống, Huyền Bắc Quan và Huyền Tây Quan cũng bị Đại Chu và Bắc Thương phá, giờ Đông Hòa chỉ còn là hư danh.” Sơn Bản Nhất Lang cảm thán nói.
“Tâm huyết trăm năm của Đại Đông tan thành mây khói.” “Nếu ta không sớm bỏ trốn, e là ngươi cũng khó lòng gặp ta.” “Không sao cả!” “Vốn dĩ các nước Trung Nguyên vẫn luôn không chào đón Đông Hòa, vì ta là ngoại tộc, nên khắp nơi nhằm vào.” “Lần này ta cứ trực tiếp rút lui khỏi tầm mắt của bọn chúng, ngầm mưu đồ là hơn.” “Bây giờ các nước Trung Nguyên đã nổi lên đao binh, ngày đại loạn không còn xa, đến lúc bọn chúng lưỡng bại câu thương, ta sẽ xuất kích, diệt gọn chúng.” “Các đảo trên Đông Hải đã thu phục được chưa?” Nại Lương hỏi.
“Trừ lục đại cự khấu kia ra, còn lại các đoàn hải tặc nhỏ đều đã quy hàng.” “Chỉ cần giải quyết xong lục đại cự khấu này, Đông Hải sẽ do ta định đoạt. Đến lúc đó, ta có thể tùy ý kéo một đội quân lớn đến.” “Rất tốt!” “Việc này phải làm cho cẩn trọng, nhớ kỹ phải ẩn mình thật kỹ, tuyệt đối không được để kẻ có lòng tra được dấu vết.” “Vâng!” “Đúng rồi, ta nghe nói trên Nam Hải xuất hiện một đội thủy quân thiện chiến dũng mãnh, vô số hải tặc bị chúng đánh cho tơi bời, nhiều kẻ còn bị chúng sục sạo hang ổ.” “Lai lịch ra sao?” “Nghe nói là thủy quân Đại Tần, chúng đang dùng đám thủy phỉ hải tặc này để luyện quân, phần lớn khu vực đều đã bị chúng chinh phục.” “Trừ biển Hỗn Loạn và tám đại cự khấu kia, những chỗ khác hoặc là thành quỷ dưới đao chúng, hoặc là đã đầu hàng.” “Đại Tần thú vị đấy.” “Đại Tần bây giờ thật là như mặt trời ban trưa, lãnh thổ cũng không ngừng mở rộng. Nghe nói Nam Châu gần như đã trở thành đất của Đại Tần, sắp sửa có tam châu, thật là đáng ngưỡng mộ.” “Không cần ngưỡng mộ, cây lớn đón gió.” “Hành động của chúng lần này có thể tự rước phiền phức vào thân.” “Dù sao Bắc Thương và Tây Sở cũng không muốn thấy Đại Tần lớn mạnh, thậm chí ngày càng cường thịnh.” “Bước tiếp theo ắt sẽ là cuộc tranh hùng của ba nhà.” “Đúng rồi, đã tra ra được thân phận ba anh em Trương Giác chưa?” “Chưa, không có một chút manh mối nào, chúng như từ trên trời rơi xuống.” “Thậm chí, vì việc này ta còn cố ý bỏ ra số tiền lớn cho Thiên Cơ Các để mua tin tức.” “Nhưng chỉ nhận được một tin, rằng nơi ba huynh đệ chúng xuất hiện sớm nhất là Nam Hàn.” “Thiên Cơ Các còn không tra được thân phận của bọn chúng, bản thân chuyện này đã là điều không thể tưởng tượng được rồi.” “Xem ra ba anh em này có nhiều bí mật, thậm chí phía sau bọn họ còn có người đứng sau.” “Hoặc cũng có thể là một khả năng cuối cùng, Thiên Cơ Các biết thân phận của chúng nhưng không dám tiết lộ, sợ đắc tội người đứng sau lưng chúng.” Nại Lương tự não bổ ra.
“Có phức tạp thế không?” “Có thể chỉ là những ẩn sĩ, trước giờ luôn che giấu thân phận, chưa bao giờ lộ mặt trước người đời.” “Đúng rồi, còn một tin quan trọng nữa.” “Ba ngày sau chúng sẽ xử trảm Phong Thần Tú Cát.” “Ta có nên cứu không?” “Đương nhiên phải cứu, Thiên Hoàng Đông Hòa không thể chết trong tay địch, mà chỉ có thể chết trong tay chúng ta.” “Ngày mai chắc chắn sẽ canh phòng nghiêm ngặt, ngươi hãy cẩn trọng. Nếu thực sự không cứu được thì cứ cho hắn lên đường.” “Vâng!” “Ta lập tức đi làm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận