Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 386: nội tình ra hết, A Thanh xuất thủ

Chương 386: Nội tình lộ hết, A Thanh ra tay
"Bệ hạ, xin chờ một chút, ta đi đánh thức mấy vị lão tổ khác."
"Tốt!"
Không bao lâu sau.
Mười hai vị lão giả khí tức cường đại liền xuất hiện ngay bên cạnh Võ Minh Chiếu.
"Chư vị lão tổ, hay là trước tiên dẹp yên đám cung phụng làm loạn này đã, sau đó chúng ta hãy ra ngoài cung."
"Tốt!"
Võ Minh Chiếu dẫn đầu mười hai vị lão giả trực tiếp xuất hiện ở trên quảng trường của cung phụng các. Chỉ thấy mấy chục võ giả khí tức cường đại chia làm hai phe đang chém giết lẫn nhau, kẻ yếu nhất cũng có cảnh giới đại tông sư, mà trên quảng trường cũng nằm mười mấy xác chết.
Võ Minh Chiếu quát lớn: "Đều dừng tay cho trẫm, các ngươi đang làm gì vậy?"
"Bái kiến bệ hạ!" những cung phụng trung thành với Võ Minh Chiếu thi lễ nói.
Còn về những cung phụng đầu nhập vào sáu đại thế gia thì không hề biểu cảm.
"Các ngươi ăn của trẫm, uống của trẫm, chẳng lẽ các ngươi muốn làm phản sao?"
"Bệ hạ, hôm nay võ không phải của riêng một mình ngươi!"
"Mà là của rất nhiều thế gia Thiên Võ ta, đại thế của ngươi đã mất, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, bây giờ lục đại thế gia đã đến dưới chân thành rồi, chi bằng sớm đầu hàng đi."
"Muốn chết!"
Một lão giả nóng tính trong số mười hai người đi theo vung một chưởng ra, chưởng lực cường đại kinh thiên động địa.
Hơn mười người có khí tức cường đại đạt cảnh giới đại tông sư trực tiếp bị đánh trọng thương, ai nấy đều thổ huyết ngã xuống đất không dậy nổi.
"Giang sơn Võ gia ta, lũ loạn thần tặc tử các ngươi còn dám mơ tưởng, muốn chết!" Lập tức lão lại bồi thêm một chưởng.
"Oanh!" Hơn mười cường giả đại tông sư trực tiếp biến thành mưa máu.
Một màn này khiến những cung phụng thân cận với nữ hoàng cũng hết sức kinh hãi, thật sự là quá tàn bạo.
"Đi, ta ngược lại muốn xem xem lục đại thế gia lấy đâu ra lá gan mà dám tạo phản."
Lập tức mấy chục người nhanh chóng tiến về phía cửa cung.
Cửa cung.
Đại chiến diễn ra hết sức thảm khốc.
Mười ngàn ngự lâm quân đã tử chiến hơn một nửa, thành viên Máu Phượng Hoàng cũng thương vong gần hết, quân nương tử thì tốt hơn một chút, chỉ thương vong không đến một nghìn người.
Phản quân cũng tổn thất nặng nề, sáu vạn đại quân đã mất gần hai vạn người.
Võ Minh Chiếu dẫn đầu các cung phụng cùng mười hai vị tộc lão đến nơi, khí thế vô cùng bức người.
Một người cầm đầu trong số mười hai tộc lão lên tiếng: "Ngô Gia tiểu bối, các ngươi muốn chết sao, lại dám mưu phản nổi loạn, nể tình tình giao hảo của tiền bối hai nhà, nhanh chóng lui quân, lão phu có thể cam đoan Ngô gia ngươi được tiếp tục truyền thừa, nếu không thì Ngô gia tru cửu tộc."
"Hừ!"
"Lão già như ngươi cũng xứng sao?"
"Hoàng đế thay phiên nhau làm, năm nay đến nhà ta."
"Lúc này không động thủ thì chờ đến khi nào."
Ngô Bộ Quần vừa dứt lời.
Ba người trong số mười hai lão giả lập tức ra tay đánh về phía ba người bên cạnh, rồi nhanh chóng bay đến bên cạnh Ngô Bộ Quần.
Lão giả cầm đầu chất vấn: "Tại sao, các ngươi lại phản bội Võ gia ta?"
Ngô Bộ Quần cười nói: "Ba vị tiền bối này vốn dĩ không phải là người của Võ gia các ngươi, bọn họ chính là tiền bối của sáu đại gia tộc ta, mục đích là sợ Võ gia các ngươi có ngày qua cầu rút ván, nên mới gieo ba hạt giống này."
"Dùng tài nguyên và long khí của hoàng thất các ngươi, bồi dưỡng cao thủ cho sáu đại gia tộc ta, chẳng phải là thích hay sao."
"Tốt, tốt, rất tốt!"
Ba lão giả kia cười nói: "Võ Tam Không chúng ta cũng có chút bất đắc dĩ mà, ba lão phu đã tận lực cho Võ gia ngươi mấy chục năm, coi như là hoàn lại cái tình bồi dưỡng."
Võ Tam Không thản nhiên nói: "Cho dù vậy, ba đấu sáu các ngươi cũng không có phần thắng."
Ngô Bộ Quần chắp tay nói: "Xin mời các vị tiền bối hiện thân!"
Năm lão giả có khí tức cường đại từ một bên bước ra, một người đi đầu, bốn người đi sau.
"Là ngươi, Sở Thiên Nhai!" Võ Tam Không kinh hãi chỉ vào Sở Thiên Nhai nói.
Sở Thiên Nhai, Các chủ cung phụng các Tây Sở.
"Tam Không huynh, từ biệt một giáp, rất là nhớ nhung a."
"Chết tiệt, Sở Thiên Nhai ngươi đến Thiên Võ ta làm gì?"
"Bây giờ Trung Nguyên loạn tượng nổi lên, triều ta có bệ hạ mang chí hùng chủ, Tam Không huynh sao không quy hàng Tây Sở ta, tương lai vinh hoa phú quý hưởng không hết."
"Thả cái rắm chó của ngươi, lão phu làm sao có thể đầu hàng các ngươi."
Võ Tam Không khó hiểu nói: "Rốt cuộc ngươi dùng cái gì mua chuộc bọn họ?"
"Bọn Ngô gia cũng đâu phải là đồ ngốc, tại sao lại ngoan ngoãn quy hàng các ngươi?"
"Bệ hạ của ta hứa cho Ngô gia tước vị Vương tôn khác họ, diệt Thiên Võ, thần đô chính là đất phong của Ngô gia."
"Quả là bút tích thật lớn, trách không được bọn chúng sẽ liều lĩnh làm vậy."
"Đã như vậy, thì chúng ta chỉ có thể đánh một trận xem sao."
"Lấy tám đấu sáu, Võ huynh các ngươi không có lợi thế a, sao không thức thời thì mới là tuấn kiệt, vừa hay đưa nữ hoàng nhà ngươi cho bệ hạ nhà ta làm phi, vẹn toàn đôi bên."
"Sở Thiên Nhai, ngươi khinh người quá đáng, hôm nay lão phu quyết không đội trời chung với ngươi."
"Các huynh đệ, liều mạng với bọn chúng."
"Tuân lệnh, đại ca!" Năm người còn lại đồng thanh đáp.
Về phần ba vị lão tổ bị đánh lén, mất đi sức chiến đấu, hai mắt tràn đầy phẫn nộ, hận không thể ăn tươi ba người kia.
Lập tức mười ba người trực tiếp bay lên không chiến đấu, Thiên Võ dùng sáu đánh bảy, vốn dĩ là chiến tám, kết quả Sở Thiên Nhai lại không tham chiến, mà là thuấn di đến trước mặt Võ Minh Chiếu.
"Nữ oa nhi, thấy dung mạo ngươi xinh đẹp như vậy, sao không suy xét một chút, đáp ứng làm phi tử của bệ hạ ta thì sao?"
"Cút ngay, lão già!"
"Trẫm từ trước đến giờ chưa từng bị ai uy hiếp."
Lập tức thiên võ kiếm trực tiếp kề lên cổ, hiển nhiên là lộ rõ vẻ kiên quyết, định lấy thân báo quốc.
"Có lão phu ở đây ngươi muốn chết cũng không được." Sở Thiên Nhai cười nói.
"Ngăn hắn lại!" Võ Minh Chiếu hạ lệnh.
Hơn mười đại tông sư lập tức động thủ muốn ngăn Sở Thiên Nhai, nhưng thực lực chênh lệch quá nhiều, Sở Thiên Nhai chỉ phất tay một cái, đám cung phụng đại tông sư đứng trước mặt đã bị hất văng ra.
"Châu chấu đá xe, không tự lượng sức."
Nhưng thừa dịp lúc rảnh rang này, Võ Minh Chiếu cũng tự dành cho mình thời gian tự sát.
Nhưng ở phía xa có một đạo chỉ lực bắn vụt tới, trực tiếp bắn rơi thanh trường kiếm trên tay Võ Minh Chiếu.
Một bóng người màu xanh đạp không mà đến, mấy cái nhấc mình đã đến bên cạnh Võ Minh Chiếu, đồng thời ngăn cản đường đi của Sở Thiên Nhai.
"Lão già kia, ngươi muốn làm gì, cô gái này ta bảo đảm, biết điều thì mau lui đi."
"Muốn chết!"
Thấy có người hết lần này đến lần khác phá hỏng chuyện tốt của mình, Sở Thiên Nhai tung một chưởng, không hề giữ lại.
Nhưng tiểu cô nương trước mặt lại nhẹ nhàng vung tay, chưởng lực vô cùng mạnh mẽ kia liền bị hóa giải trong nháy mắt.
"Ngươi......ngươi là ai?" Sở Thiên Nhai khó tin hỏi.
Một kích toàn lực của mình, lại bị một tiểu cô nương tùy ý hóa giải, đơn giản là không thể tưởng tượng nổi.
"Ta gọi A Thanh." Thiếu nữ áo xanh vô hại nói.
"A........Thanh............" Sở Thiên Nhai nhắc lại.
"Sao nghe quen vậy?"
"Ngọa Tào, hóa ra là cái sát thần này." Sở Thiên Nhai trong lòng giận dữ mắng.
Trong cung phụng các Tây Sở lưu hành một câu, gặp cô nương tên A Thanh nhất định phải nhường đường rút lui, tuyệt đối không được trêu chọc, nếu không thần tiên khó cứu, dù sao đây chính là nhân vật mà ngay cả Tây Sở Bá Vương cũng khó mà làm gì được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận